15 Chương mười lăm ‒ Thương khó



Chương mười lăm
Thương khó

Thỉnh thoảng chúng ta cũng thấy có người gặp khó khăn nhưng lại nhất quyết thi hành công việc của mình, dẫu có phải chết. Nhưng chưa hề nghe có ai sinh ra mà biết mục đích của đời sống mình là để chết. Sứ mệnh của Đức Giêsu là giao hoà nhân loại với Cha của ngài trên trời, và ngài hiến dâng mạng sống của mình để làm điều đó, trong khi nhắc nhở dân chúng rằng Cha của ngài rất quí mến họ. Trong những ngày cuối cùng sắp đến, ngài trở nên đăm chiêu hơn. Không phải dễ dàng để quyết định chết, dẫu ngài biết rằng cuối cùng ngài sẽ trở về nhà Cha của ngài. Nhờ bản tính thần linh, ngài thấy trước mình phải chết thế nào mà không khỏi rùng mình. Dẫu vậy, «ngài cũng nhất quyết đến Giêrusalem».
Khi ngài đến đó là dịp lễ Vượt Qua. Thành phố đông nghẹt cả người. Dân chúng từ xa đến tìm ngài vì ngài là người họ cần phải gặp. Ngài sẽ tuyên bố cho thế gian biết mình là Kitô, là đấng được Thiên Chúa xức dầu chăng? Các người lãnh đạo sẽ chấp nhận ngài không? Sẽ có một cuộc cách mạng không? Ngài có nhiều quyền lực, có những cái chúng ta chưa thấy. Ngài không sợ hãi. Ngài chấp nhận những gì sẽ xảy đến. Rõ ràng là ngài nắm định mệnh mình trong tay. Ngài biết ngài đang làm gì. Nhưng đó là cái gì? Đâu là mục đích của những công việc của ngài?
Đức Giêsu và các môn đệ đến Giêrusalem từ phía tây, qua Bêpha trên đỉnh Đồi Ôliu. Ngài sai hai môn đệ đi trước về phía làng mạc mà mượn «một con lừa mẹ và và lừa con đang cột. Nếu có ai hỏi thì hãy nói là Thầy cần và sẽ trả chúng lại sau».
Khi các con vật được mang đến, bầu khí trở thành huyền nhiệm. Các môn đệ phủ áo của họ trên lưng lừa mẹ, và Đức Giêsu, giống như tổ phụ ngài là vua Đavít, cỡi lừa xuống sườn đồi, đi ngang qua thung lủng Kêrôn mà vào thành. Dân chúng đổ dồn về thành phố mừng lễ thấy ngài đến bèn đứng hai bên đường mà chào đón ngài. Họ ca hát, «Chúc mừng Con vua Đavít! Chúc mừng Đấng nhân danh Thiên Chúa đến. Hôsana tận trời cao thẳm». Đúng như lời tiên tri của ngôn sứ Dêkaria rằng Vị Cứu Tinh sẽ đến «khiêm tốn trên lưng lừa».
Khi vào thành phố, ngài đi thẳng đến Đền thờ. Dân chúng phấn khởi quá sức. Đức Giêsu cho các linh mục thượng phẩm và các người lãnh đạo chính trị thấy rằng ngài có lực lượng dân chúng sau lưng ngài và ngài có thể lật đổ chính quyền nếu ngài muốn. Nhưng đấy không phải là mục đích của ngài. Vương quốc của ngài không phải ở trần gian. Nó là Vương quốc thiêng liêng, và vì thế mà Đền Thờ là nơi ngài quan tâm đến. Đó là nhà của Cha ngài, nhưng họ lại tạo nó thành một chuồng súc vật nhơ bẩn để họ có thể làm giàu khi bán súc vật trong chính thánh cung của Cha ngài. Điều này không thể dung tha được.
Ngài xuống lừa và bảo môn đệ trả chúng lại cho chủ, rồi lấy một dây buộc thành gút mà lùa súc vật ra khỏi Đền Thờ và đạp đổ quày bán của những người đổi tiền. Ngài lại đến quày chim câu, nơi mua bán cho người nghèo, bảo họ: «Đem những con vật này ra ngoài».
Các linh mục thượng phẩm và chính trị gia bực tức nhưng không làm gì được. Ngài làm chủ tình hình, và họ cũng biết ngài biết.
Sau khi tuyên bố như thế, ngài ra khỏi thành đến Bêtani. Ngài ở đó đêm ấy và trong những đêm sau cho đến ngày lễ Vượt Qua. Mỗi buổi sáng sau đó ngài vào lại thành phố rao giảng sứ điệp mà không hề sợ sệt. «Có một người chủ trồng nho và cho thuê vườn tược rồi đi ngoại quốc. Đến mùa ông sai đầy tớ đến hái nho, nhưng các tá điền bắt lấy họ, đánh đập người này, giết người nọ và ném đá người kia (ám chỉ số mạng các ngôn sứ). Người chủ vườn sai nhiều đầy tớ nữa đến, nhưng cũng bị đánh đập tàn nhẩn. Cuối cùng ông sai chính con ông đến, nghĩ rằng họ sẽ nể con trai ông. Nhưng khi thấy người con trai đến, họ bảo nhau: “Đây là người thừa tự, chúng ta hãy giết nó đi, và đương nhiên vườn nho sẽ thuộc về chúng ta”. Vì thế, họ bắt lấy người con trai, kéo nó ra khỏi vườn mà giết nó
Các linh mục thượng phẩm biết là ngài ám chỉ các ông. Các ông tức giận và tìm cách bắt ngài nhưng lại sợ dân chúng vì họ yêu mến ngài và xem ngài là một ngôn sứ.
Cuối cùng, ngày lễ Vượt Qua đến. Đức Giêsu ao ước mừng ngày lễ cuối cùng này với các môn đệ. Vào ngày Thứ năm họ họp nhau trong một căn phòng trang bị ở tầng trên. Họ giải khăn bàn ra và bắt đầu mừng lễ. Họ chia nhau thức ăn kỷ niệm những biến cố lịch sử của họ. Họ mừng lễ rất lâu về khuya.
Đến phần cuối cùng, Đức Giêsu có vẻ trang trọng hơn và với giọng yêu thương ngài bảo các môn đệ rằng ngài yêu thương các ông và lo lắng cho tương lai của các ông. Ngài hiểu biết các ông lắm. Ngài bảo các ông ngài sẽ ra đi, nhưng các ông không hiểu ngài muốn nói gì. Ngài cầu xin để các ông được hiệp nhất trong tình yêu của ngài và trong gia đình ngài.
Nghe ngài nói, các ông trở nên buồn bã. Nhưng ngài hứa sẽ luôn ở với các ông. Cuối cùng, ngài cầm lấy bánh không men, bẻ ra chia cho các môn đệ với những lời lẽ sau đây: «Hãy cầm lấy mà ăn. Đây là Mình tôi sẽ bị nộp vì anh em». Rồi cầm lấy chén rượu và đưa cho các ông mà nói: «Tất cả anh em, hãy cầm lấy mà uống. Đây là Máu tôi, Máu của Giao ước mới, sẽ đổ ra cho anh em và cho nhiều người để được tha tội. Hãy làm việc này mà nhớ đến tôi». Bằng một cách thức rất đẹp đẽ, Đức Giêsu đã làm trọn lời ngài hứa trong những tháng trước rằng ngài sẽ ban Mình và Máu ngài làm của ăn cho linh hồn họ. Bằng cách đó, ngài đã thành lập một nghi thức rất thân mật để ở với bạn hữu của ngài sau khi ngài từ giả họ, đó là một sự hiện diện mới và rất an ủi đem lại vui mừng và một tình cảm thân thiện cho những ai tin tưởng lời ngài trong những thế kỷ sau.
Sau bữa tiệc họ bỏ thành phố, đi ngang qua thung lũng đến Núi Ôliu là nơi họ thường ngủ đêm. Nhưng trong đêm ấy, Đức Giêsu biết rằng đó là đêm cuối cùng của ngài. Ngài muốn ở riêng với Cha của ngài. Đầu óc ngài nghĩ gì trong đêm ấy, chúng ta không biết được. Với một tâm trí thần linh, chắc hẵn ngài thấy trước tấn bi kịch giải ra rất thiết thực như trong hiện tại. Ngài cảm thấy đau đớn. Ngài lâm vào cơn khủng hoảng vì thấy trách nhiệm phải quyết định chịu thử thách và tra tấn. Với ý chí thần linh thì ngài đã quyết định rồi. Nhưng vì đại diện cho nhân loại mà hiến thân làm của lễ, ngài phải lựa chọn như là người. Đó là sự khủng hoảng. Vì thấy quyết định của mình sẽ đưa đến khổ đau và tra tấn, ngài phải rùng mình sợ hãi, đến độ máu trong người vỡ mạch tuôn ra các lỗ chân lông ngoài da. Các tác giả Phúc âm diễn tả hiện tượng này rằng Đức Giêsu đổ mồ hôi máu vì các ông không hiểu.
Trong cơn khủng hoảng này, Đức Giêsu cầu nguyện: «Lạy Cha, nếu có thể được, xin cất chén này khỏi con. Nhưng không phải theo ý con, nhưng là theo ý Cha».
Trong cơn đau đớn cực độ này, các môn đệ chẳng giúp ngài được gì. Các ông lăn ra ngủ.
Suốt phiên toà xử, Đức Giêsu rất mực điềm tĩnh. Cả lúc đứng trước quan toàn quyền Lamã, ngài cũng bình tĩnh, như thể ngài làm chủ tình thế. Philatô rất ngạc nhiên về thái độ của ngài nên hỏi: «Anh không biết rằng tôi có quyền sống chết đối với anh sao?» Câu trả lời của Đức Giêsu càng làm ông ngạc nhiên hơn: «Ông không có quyền gì trên tôi nếu trời không ban cho ông».
Mặc dù Philatô không có lý do gì để kết án Đức Giêsu, ông cũng gán tội cho ngài và kêu án đóng đinh thập giá. Họ đem Giêsu ra ngoài tường thành Giêrusalem, như thế là ứng nghiệm lời tiên tri của ngài về các tá điền vườn nho. Họ đóng đinh ngài vào thập giá.
Đứng dưới chân thập giá có Mẹ của ngài, Gioan và Maria Mađalêna. Xa hơn tí có ít bạn hữu. Còn các môn đệ khác thì không thấy tông tích!
Ngài xin Cha ngài tha tội cho kẻ thù của ngài và hứa thiên đàng cho người trộm lành cũng bị đóng đinh bên cạnh ngài. Ngài dặn môn đệ yêu quí là Gioan hãy lo chăm sóc mẹ ngài như là mẹ ruột. Rồi ngài ngước mắt lên trời, thở hơi cuối cùng: «Thế là hết. Lạy Cha, con giao phó linh hồn con trong tay Cha». Và ngài chết vào lúc ngài chọn.
Viên sĩ quan dùng mác đâm tim ngài phải cảm động trước cái chết của ngài mà nói rằng: «Người này đích thực là con của Thiên Chúa». Và sau đó suốt đời anh noi theo chân ngài.
Một người giàu có trong nhóm lãnh đạo Dothái tên là Giuse Arimatê và cũng là môn đệ kín đáo của đức giêsu, đem xác ngài xuống và đặt vào tay mẹ ngài. Sau đó ông chôn xác ngài ở ngôi mộ gần đó. Quan toàn quyền cho lính canh giữ mộ. Gia đình ngài và bạn hữu trở về nhà. Lễ Vuợt Qua bắt đầu.

______________________

Chương trước (14) <=> Chương sau (16)


Comments

Popular posts from this blog

Đức Giêsu Trước Thời Kitô giáo (Albert Nolan)

Hãy cải thiện Giáo Hội từ gốc chứ đừng từ ngọn

Về phản ứng của Ban Biên Tập Công giáo Việt Nam