Cảm nghĩ về vụ Giám mục Nguyễn Hữu Long và Linh mục Đặng Hữu Nam
Cảm nghĩ về vụ Giám mục Nguyễn Hữu Long
và Linh mục Đặng Hữu Nam
Vụ Giám mục Vinh Nguyễn Hữu Long huyền chức linh mục
và giữ Linh mục Đặng Hữu Nam tại Tòa Giám mục kéo dài đã mấy năm nay, càng ngày
càng lôi kéo nhiều người quan tâm, thậm chí can thiệp trên mạng, khiến sự việc
dường như ngày càng to chuyện và đi vào bế tắc. Sự việc lại bùng lớn lên sau
khi Linh mục Nguyễn Hữu Lễ muốn làm sáng tỏ hai điều mà không ai biết đúng sai
thế nào, đã gây nên tình trạng hoang mang trong giới giáo dân Công giáo. Đó là
hai điều mà Linh mục Đặng Hữu Nam, khi trả lời phỏng vấn Nhà báo Nghê Lữ tại
San Jose, đã nói về cách Giám mục Nguyễn Hữu Long hành xử đối với ông. Theo lời
Linh mục Nam thì Giám mục Long đã không cho ông đi chữa bệnh trong trường hợp
ngặt nghèo và đối xử với ông quá tệ bạc. Sự việc dường như chưa ngừng tại đó mà
còn to lên nữa khi nhiều video đã giả danh và giả mạo tiếng nói của một số linh
mục hay giám mục có uy tín, trong đó có người bênh vực Giám mục Long, có người
ủng hộ Linh mục Nam.
Là người ở hải ngoại và hoàn toàn đứng ngoài cuộc,
tôi không biết sự việc đã xảy ra thế nào, nên hoàn toàn không dám kết luận ai
đúng ai sai. Lý do là vì khi Linh mục Nguyễn Hữu Lễ hỏi chuyện với cả hai người
qua zoom và yêu cầu hai người nói đúng sự thật, thì ai cũng cho tự cho mình là
đúng, còn người kia mới là sai. Cho tới nay, không thấy ai có thẩm quyền phán
đoán đúng sai để mọi người tâm phục khẩu phục cả.
Để giải quyết mọi chuyện rắc rối, khó khăn trong cuộc
đời, thì trên nguyên tắc, phải giải quyết từ nguyên nhân, từ gốc. Chứ chỉ tìm
hiểu ai nói đúng ai nói sai như chủ trương của Linh mục Lễ thì theo tôi chỉ là
giải quyết cái ngọn thôi. Dù có xác định được ai đúng ai sai thì cũng chẳng đi
đến đâu vì chưa xác định được nguyên nhân từ đâu để giải quyết từ chính cái
nguyên nhân ấy. Vì thế, tôi nghĩ điều cần thiết nhất là phải xác định được
nguyên nhân từ đâu phát sinh ra nông nỗi này.
Tôi nhận ra tất cả mọi chuyện bất hòa đó xuất phát từ
một sự kiện mà ai cũng phải công nhận, đó là Giám mục Long đã làm một chuyện
không thuộc trách nhiệm và thẩm quyền của mình. Nếu Linh mục Nam có việc gì lỗi
pháp luật nhà nước như nhà cầm quyền CSVN từng ghép tội, thì việc kết án hay
trừng phạt Linh mục Nam là trách nhiệm hay thẩm quyền của nhà cầm quyền. Giám
mục hoàn toàn không có thẩm quyền hay trách nhiệm làm chuyện ấy. Tại sao Giám
mục lại làm việc ấy thay cho nhà cầm quyền? Nếu Linh mục Nam có vi phạm giáo
luật, hay làm điều gì trái nghịch trong lãnh vực tâm linh tôn giáo, thì khi ấy,
Giám mục Long vừa có trách nhiệm vừa có thẩm quyền để trừng phạt Linh mục Nam theo
giáo luật.
Sự kiện thứ hai có thể là nguyên nhân thúc đẩy Giám
mục Long làm một chuyện không thuộc trách nhiệm và thẩm quyền của mình, như Giám
mục Long đã từng nói với Linh mục Nam, là «việc
cha làm gây khó khăn cho tôi». Tôi không biết khó khăn ấy lớn cỡ nào khiến Giám
mục Long phải chấp nhận làm cái việc không thích hợp ấy. Và tôi không biết rằng
lương tâm của Giám mục Long có cảm thấy an ổn khi làm công việc không thích hợp
ấy không. Tôi chỉ nghỉ nghĩ rằng một người muốn làm theo lương tâm thì phải
chấp nhận trả giá. Nếu không chấp nhận trả giá, thì không thể tự hào rằng mình
là người luôn luôn làm theo lương tâm của mình.
Riêng việc làm của Linh mục Nam mà mọi người đều thấy,
đó là ông đấu tranh cho nhân quyền, cho tự do tôn giáo, cho công lý, cho công
bằng xã hội. Thiết tưởng bất kỳ một giáo sĩ nào từng học trong chương trình Đại
chủng viện, thì đều được học về Học Thuyết Xã hội của Giáo Hội. Theo học thuyết
này thì việc đấu tranh cho công lý, cho nhân quyền, đều là bổn phận và trách
nhiệm của mọi Kitô hữu. Nếu có giáo sĩ nào không nhớ, thì tôi xin trưng dẫn
trong phần phụ chú ở cuối bài này những lời của các vị chủ chăn cao cấp nhất
của Giáo Hội nói hay viết về bổn phận và trách nhiệm nói trên.
Nếu có Kitô hữu nào đấu tranh cho công bằng xã hội
hay nhân quyền, thì đúng ra các chủ chăn phải ủng hộ chứ không thể cấm đoán hay
ngăn cản. Nếu một vị bề trên trong Giáo Hội muốn ngăn cản thì không thể dùng
hình phạt của tôn giáo như huyền chức linh mục để phạt một việc làm chỉ thuộc lãnh
vực xử lý của nhà cầm quyền mà thôi.
Vì thế, để giải quyết vấn nạn này, tôi nghĩ cách tốt nhất
là nên trả về nguyên trạng như trước khi nguyên nhân kể trên xảy ra.
Nghĩa là nguyên trạng trước khi Giám mục Long ra lệnh huyền chức và buộc Linh
mục Nam phải về sống tại Tòa Giám mục.
Nếu việc đấu tranh cho công lý và nhân quyền mà nhà
cầm quyền cho rằng đó là vi phạm pháp luật thì hãy để nhà cầm quyền xử lý. Giám
mục Long không nên làm thay cho nhà cầm quyền như thể mình là công cụ của họ
hay làm như họ là ông chủ của mình. Nhất là khi việc làm thay cho họ như thế là
trái với lương tâm và quyền hạn của mình.
Tôi đọc bài Tin Mừng trong thánh lễ Chúa nhật thứ 23
Thường Niên ngày 7/9/2025 vừa qua, tôi thấy Đức Giêsu nói về việc muốn làm môn
đệ của Ngài thì phải liệu sức mình xem có làm nổi hay không. Nếu thấy không làm
nổi thì nên từ chối trước đi (x. Lc 14:25-33). Chắc chắn Chúa nhật vừa qua, Giám
mục Long cũng đã giảng về bài Tin Mừng ấy. Nhân đây, tôi cũng xin nhắc lại một
nguyên tắc quan trọng mà thánh Phêrô và các tông đồ khác đã từng tuyên bố trước
Thượng Hội Đồng tôn giáo Do Thái khi Hội đồng này nghiêm cấm các ông không được
giảng dạy về Đức Giêsu nữa. Các ông nói: «Phải
vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời người phàm» (Công vụ Tông đồ 5:29). Tôi nghĩ
rằng Linh mục Nam đã áp dụng lời tuyên bố ấy khi ông không chịu vâng lời người
phàm.
Nguyễn Chính Kết
______________________
Phụ chú:
Tôi xin trích dẫn những lời của các vị chủ chăn cao cấp
nhất trong Giáo Hội Công giáo liên quan đến trách nhiệm và bổn phận của người
Kitô hữu trong việc đấu tranh cho quyền làm người, cho công bằng xã hội
mà ai từng học về Học Thuyết Xã hội của Giáo Hội đều có thể biết. Theo Học thuyết
trên, Giáo Hội Công giáo không chỉ khẳng định phẩm giá bất khả xâm phạm của con
người, mà còn mời gọi người Kitô hữu tích cực tham gia vào công cuộc xây dựng
một xã hội công bằng, bác ái và nhân bản.
I. Công đồng Vatican II, trong Hiến chế Mục vụ Gaudium
et Spes (Vui mừng và Hy vọng) và Hiến chế Lumen Gentium (Ánh sáng Muôn dân) từng xác định:
● «Niềm vui và
hy vọng, nỗi buồn và lo âu của con người thời nay, nhất là của những người
nghèo khổ và những ai đang chịu đau khổ, cũng là niềm vui và hy vọng, nỗi buồn
và lo âu của các môn đệ Chúa Kitô» (GS, số 1);
● «Mọi hình
thức kỳ thị xã hội hay văn hóa, dù do giới tính, chủng tộc, màu da, địa vị xã
hội hay tôn giáo, đều phải bị loại bỏ như trái với ý Thiên Chúa» (GS, số 29);
● «Giáo dân,
nhờ bí tích Rửa Tội, được tham dự vào các sứ vụ tư tế, tiên tri và vương đế của
Chúa Kitô… Họ được mời gọi làm chứng cho Chúa Kitô trong đời sống xã hội, chính
trị, kinh tế» (LG, số 31).
II. Giáo Hoàng Lêô XIII trong Thông điệp Rerum
Novarum (Tân Sự) từng viết:
● «Vì Giáo Hội
là cơ quan hướng dẫn luân lý, nên không thể đứng ngoài các vấn đề xã hội. Giáo
Hội phải lên tiếng để bảo vệ công lý, nhân phẩm và quyền lợi của người lao động»
(https://thanhlinh.net/vi/dgh-leo-xiii-va-tong-thu-tan-su)
III. Đức Giáo Hoàng Phanxicô trong Tông huấn Evangelii
Gaudium (Niềm Vui Tin Mừng) viết:
● «Một Kitô hữu
không thể nghĩ rằng việc bảo vệ người nghèo là điều tùy chọn hay là một việc
làm bên lề. Đó là một đòi hỏi thiết yếu của đức tin» (EG, số 201);
● «Chúng ta
không thể giữ im lặng trước những bất công khi có người bị loại trừ, bị coi là
vô dụng, hay bị bóc lột» (EG, số 53);
● «Đức tin mà
không thể biến thành dấn thân xã hội thì đó không phải là một đức tin đích thực»
(EG, số 183);
● Trong một hội nghị quốc tế, Đức Phanxicô nói: «Phản ứng của chúng ta đối với sự bất công và
bóc lột không phải chỉ là lên án. Trước tiên và quan trọng nhất, đó phải là
việc tích cực cổ vũ điều tốt».
IV. Đức Gioan XXIII trong Thông điệp Pacem
in Terris (Hòa Bình trên Trái Đất) từng viết:
● «Mỗi người
đều có quyền được sống, được tôn trọng nhân phẩm, được tự do tìm kiếm chân lý,
được tự do phát biểu và truyền bá tư tưởng, được tự do tôn giáo, và được tham
gia vào đời sống chính trị» (PT, số 9).
V. Đức Phaolô VI trong Tông huấn Evangelii Nuntiandi (Loan
báo Tin Mừng) và Thông điệp Octogesima Adveniens (Bát Thập Niên) cũng viết:
● «Phúc Âm hóa
không chỉ là rao giảng Tin Mừng trong nhà thờ, mà còn là biến đổi các mối tương
quan xã hội, các cơ cấu bất công, và các nền văn hóa» (EN, số 18–20);
● «Mỗi người
phải biết rằng chính trị có thể là một hình thức cao cả của bác ái nếu được
thực hiện với tinh thần vô vị lợi và vì lợi ích của mọi người» (OA, số 46).
VI. Đức Gioan Phaolô II trong Tông huấn Christifideles
Laici (Kitô hữu Giáo dân) từng viết:
«Giáo dân được
mời gọi sống đức tin trong mọi chiều kích của đời sống, kể cả trong các môi
trường xã hội, kinh tế, văn hóa và chính trị» (CL, số 23).
VII. Đức Hồng y Angelo Sodano trong Compendium
of the Social Doctrine of the Church (Tuyển tập Học thuyết Xã hội của
Giáo hội) cũng viết:
● «Tham gia vào
đời sống xã hội là một bổn phận luân lý. Không ai được phép thờ ơ trước những
bất công đang diễn ra… Không ai được
phép đứng ngoài chính trị. Mọi người đều có trách nhiệm xây dựng công ích»
(số 189).
VIII. Theo Ban Công Lý và Hòa Bình Tổng Giáo phận
Huế:
«Việc loan báo
Tin Mừng phải gắn với cuộc sống thực tế của con người… phải liên quan tới công
lý, hòa bình và tiến bộ, phải đưa ra một sứ điệp… về sự giải phóng» (https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/phuc-am-hoa-va-giao-huan-xa-hoi-cua-giao-hoi-cong-giao-41896)
Comments
Post a Comment