13 Chương mười ba ‒ Hỏa ngục


Chương mười ba
Hỏa ngục

Đức Giêsu cũng nói đến hỏa ngục. Đó là một đề tài ghê sợ. Nhiều người Kitô lớn lên sợ sệt hoả ngục hơn là cố gắng sống gần gũi với Thiên Chúa. Mặc dù dễ cảm thông, nhưng Đức Giêsu cũng đã phải chấp nhận sự kiện một số người không yêu mến Thiên Chúa và sống ích kỷ. Ngài đưa ra vài dụ ngôn chua cay về những hạng người này.
«Có một người phú hộ tên là Diva (có nghĩa là phú hộ) và một người phung hủi nghèo tên là Ladarô (có nghĩa là ‘phung hủi’). Diva sống trong một biệt thự và tiệc tùng mỗi ngày. Ladarô ngồi ngoài cổng nhà nguời phú hộ, hy vọng có ai quăng cho thức ăn thừa của người giàu, nhưng chẳng bao giờ được. Thực ra chỉ có chó đến liếm ghẻ lở của Ladarô.
«Ngày kia, Ladarô chết. Anh ta lên thiên đàng thẳng rẵng. Sau đó không lâu, Diva cũng chết. Ông ta rơi ngay xuống hoả ngục. Ông nhìn lên thấy Ladarô trên thiên đàng vui sướng, ông ước mong được Ladarô thấm đầu ngón tay trong nước mà nhỏ cho vài giọt trên lưỡi đang khô cháy của ông. Nhưng chẳng bao giờ có được. Ông xin Abraham cho được về lại để cảnh cáo anh em của ông, vì họ cũng đang đi vào cùng một con đường như ông. Abraham bảo ông rằng vô ích. “Họ có Maisen và các ngôn sứ cảnh cáo họ. Nếu họ không nghe Maisen và các ngôn sứ, thì dẫu người từ cõi chết về, họ cũng không nghe”.»
Đức Giêsu cũng nói về số phận của những người ích kỷ trong ngày phán xét: «Khốn cho các ngươi, đi cho rảnh mắt ta mà vào lửa đời đời dành sẵn cho quỉ dữ và đồng bọn. Khi ta đói, các ngươi không cho ta ăn. Khi ta khát, các ngươi không cho ta uống. Khi ta trần truồng, các ngươi không cho ta mặc…»
«Lạy Chúa, có khi nào chúng con thấy Chúa như thế đâu?», họ hỏi ngài.
Thiên Chúa trả lời: «Khi các ngươi từ chối làm những điều đó cho những người thấp hèn nhất trong anh chị em của ta, là làm cho chính ta».
Thiên Chúa xem ra độc ác cách vô lý. Thật sự thì chúng ta không biết được cuối cùng ngài sẽ đối xử với những người chọn làm điều dữ thế nào. Công lý của Thiên Chúa không giống công lý của loài người, vì công lý loài người chỉ dựa vào những bằng chứng hời hợt và theo hoàn cảnh. Công lý của Thiên Chúa thì nhắm vào chính cõi lòng và chi tiết tạo nên khuôn mẫu và ý hướng của đời sống chúng ta, cũng như những quyết định tạo nên cách sống. Người ta thích lên án ai là xấu xa và xuống hoả ngục. Nhưng nên để sự phán xét ấy cho Thiên Chúa. Đức Giêsu đã không bao giờ nêu đích danh ai phải xuống hoả ngục. Ngài cũng không bảo Giuđa sẽ xuống hoả ngục. Ngài chỉ nói: «Phải chi nó đừng sinh ra». Tôi thấy câu nói này có thể áp dụng cho nhiều người, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ xuống hoả ngục.
Tuy nhiên, có hỏa ngục xem ra là câu kết luận rất hợp lý. Nếu một người sống với Thiên Chúa và quan tâm đến tha nhân, thì họ sẽ chết trong trạng thái đó. Sau khi chết, họ sẽ sống với Thiên Chúa và quan tâm đến tha nhân. Thật là hợp lý khi họ tiếp tục làm thế sau khi chết.
Nếu một người chỉ sống cho mình và quyết định không biết đến Thiên Chúa hoặc tha nhân đang đau khổ, thì đời sống bên kia của họ cũng sẽ tiếp tục như thế đó. Thật là hợp lý khi một người chỉ biết đến mình và vô tâm đối với kẻ khác sẽ tiếp tục sống với những ai giống mình. Thiên Chúa không ép buộc ai yêu mến ngài. Nếu họ quyết định không yêu mến ngài, thì làm sao ngài có thể ép họ sống với ngài mãi mãi? Điều đó xem ra vô lý.
Thiên Chúa có phạt ai xuống hoả ngục không? Điều đó chúng ta không biết được. Đó là công việc của ngài. Chúng ta chỉ biết rằng Đức Giêsu nói đến một nơi dành cho ma quỉ và đồng bọn. Ngài cũng cảnh cáo những người keo kiệt và ích kỷ rằng họ có thể vào đấy nếu không thay đổi nếp sống.

______________________

Chương trước (12) <=> Chương sau (14)


Comments

Popular posts from this blog

Đức Giêsu Trước Thời Kitô giáo (Albert Nolan)

Hãy cải thiện Giáo Hội từ gốc chứ đừng từ ngọn

Về phản ứng của Ban Biên Tập Công giáo Việt Nam