09 Giôsê - Chương chín
CHƯƠNG
CHÍN
Tia sáng mặt trời
chiếu qua các cành cây thông cao quá đầu, và cỏ còn ướt sương mai khi Giôsê đi
qua cánh đồng. Chàng đang suy tư. Buổi sáng Chủ nhật thật yên tĩnh ở Ôbờn, không
có tiếng xe cộ làm mất cái yên tĩnh của ngày nghỉ cuối tuần. Ngày Chủ nhật phải
thế đấy để dân chúng nghỉ ngơi, vì tâm hồn họ mệt mỏi với tiếng động làm suy
nhược thần kinh trong những ngày làm việc. Cái yên tĩnh của thiên nhiên là liều
thuốc an thần Thượng đế ban.
Từ làng mạc tiếng
chuông buồn bã của nhà thờ vọng qua cánh đồng kêu gọi dân chúng đi lễ. Giôsê từ
ngoài đồng về theo con lộ chính đến nhà thờ Công giáo. Chàng đi nhà thờ
Prêbytêri tuần trước, chàng thấy đó là một nơi rất thích đáng, dân chúng ăn mặc
đẹp đẽ và lễ phép, nhưng không quá thân thiện. Một cậu trai thấy Giôsê hơi do dự,
nên tự giới thiệu nó để chàng cảm thấy tự nhiên hơn. Sau lễ vị giáo sĩ nhã nhặn
đề nghị với Giôsê nên ăn mặc kỹ lưỡng hơn khi đi dự lễ, vì đây là nhà Chúa. Giôsê
trả lời rằng chàng chỉ có quần áo thế đó, và nói rằng Thiên Chúa quan tâm đến vẻ
đẹp của tâm hồn chàng hơn. Vị giáo sĩ hơi khó chịu vì bị sửa lưng, nhưng cũng
không nói gì, ông quay đi nói chuyện với những người đang đứng gần đó.
Ở nhà thờ Công giáo
thì chàng bị mất hút trong đám đông. Con số đông làm không ai để ý gì đến cách
ăn mặc, và một người lạ có thể an tâm giữa biển người vô danh. Giôsê bước vào với
những người khác, chàng mỉm cười với người hướng dẫn chỗ ngồi, ông đã có tuổi
và xem đẹp người trong đồ bộ xơ chỉ. Chàng ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Giôsê quan sát bên
trong nhà thờ, xem chi tiết lối kiến trúc và trang hoàng. Chàng nhìn pho tượng
đức Trinh nữ Maria, chàng mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng với chút hài hước. Rồi chàng
quỳ gối, đặt cùi chỏ lên thành ghế và hai tay ôm mặt, mấy ngón tay đỡ lấy đầu. Chàng
ở thế đó rất lâu, cả sau khi linh mục bắt đầu hành lễ. Đến khi mọi người ngồi
xuống nghe giảng và người đàn bà ngồi phía trước chạm đầu vào cánh tay của
chàng, Giôsê mới biết bây giờ tới phần nào, và chàng ngồi xuống.
Cha Phát cử hành lễ
hôm ấy. Cha xem ra rất tỉnh táo sau bửa tiệc tối hôm trước, cha nói rất hùng hồn.
Cha rất lưu loát ở toà giảng. Cha yêu mến dân chúng và giảng cho họ tự cõi lòng.
Cha thích chia sẻ cảm nghĩ của cha về Thiên Chúa, về đức Giêsu và về đời sống. Cha
như hết lòng vỗ về cộng đoàn và họ cũng đáp lại. Không ai trong xứ đạo mà không
thích con người hiền lành tử tế này, chỉ trừ một vài cá nhân thích bắt bẻ bất cứ
linh mục nào đổi đến phố. Tuy nhiên không ai chê trách được bài giảng của cha. Cha
giảng rõ ràng và đơn sơ. Đặc biệt sáng nay cha nói về lối sống thong dong của đức
Giêsu, và trọng điểm của lời giảng dạy của ngài là sự tự do mà ngài đến công bố
cho nhân loại. Chính việc tuyên bố tự do ấy như tuyên chiến với tổ chức Do Thái
giáo mà ngài đã gặp rắc rối. Không ai chịu được điều ngài giảng dạy, ngoại trừ
dân chúng. Họ yêu mến ngài, và cũng sẽ không có gì thay đổi nếu ngài lại đến
hôm nay. Ngài cũng sẽ giảng cái sứ điệp ấy, và các vị lãnh đạo tôn giáo cũng sẽ
phản ứng như vậy, có thể họ sẽ khôn khéo hơn mà không đóng đinh ngài trên thập
giá.
Cha Phát thấy Giôsê
ngồi ở cuối nhà thờ nên hơi chia trí, nhưng không ai biết điều đó. Cha nhận ra
Giôsê và tiếp tục nói, thỉnh thoảng cha nhìn xuống xem phản ứng của chàng. Cha
bảo dân chúng hãy mở lòng đón lấy sứ điệp tự do, hãy vui sống làm con Thiên
Chúa và hãy cảm thấy tự do. Cha bảo họ hãy tin vào Thiên Chúa và tin ở Giêsu, khi
ngài nói về chim chóc trên trời và hoa cỏ ngoài đồng nội, đừng lo lắng có gì để
ăn, để uống, và để mặc. Bài giảng hay lắm làm mọi người cảm động vì nó đơn sơ. Giôsê
hài lòng và nhè nhẹ gật đầu đồng ý ở nhiều điểm.
Linh mục giảng xong
và trở lại bàn thờ tiếp tục hành lễ. Giôsê chăm chú nhìn linh mục và chỉ bị
gián đoạn khi một dẫn viên đưa rổ xin tiền. Giôsê cúi đầu xuống và người xin tiền
đi lướt qua chàng. Trong lúc chịu lễ, chàng quỳ gối và trở lại trạng thái trầm
tư.
Lễ xong, cha Phát xuống
cuối nhà thờ để chào dân chúng. Khi nào cha làm lễ thì nhiều người đứng lại nói
chuyện bên ngoài nhà thờ. Khi họ đi ngang qua cha, họ nói rất thích bài giảng của
cha và nói Giêsu phải là một người rất tốt. Giôsê đến bắt tay linh mục, và với
nụ cười mở rộng trên môi chàng khen cha: «Xem
sự thân mật của cha với Giêsu cũng đoán được cha thật sự biết ngài».
«Tôi nghĩ là có», Cha Phát đáp, rồi nhắc
lại với Giôsê cha sẽ đến nhà chàng sau đó.
«Tôi sẽ đợi cha», Giôsê trả lời.
Vài dẫn viên đứng
chung quanh linh mục. Cha giới thiệu họ với Giôsê. Mấy ông nói có nghe nhiều về
chàng và nghĩ chàng là người lớn tuổi. Họ rất hân hạnh gặp chàng. Sau khi cùng
nhau pha trò, mọi người chia tay nhau, Giôsê bước ra đường còn các ông thì đi
vào lại nhà thờ.
Trên đường về, Giôsê
ghé lại lò bánh mì. Chàng không cưỡng lại được mùi bánh mới nướng thơm lựng khí
trời ngày Chủ nhật. Người làm bánh có vẻ nhăn nhó nhưng lại chịu khó làm việc. Anh
đang kéo vỉ bánh từ lò ra. Trên vỉ có bốn ổ bánh mì mới nướng. Anh đưa một ổ
cho Giôsê, chàng lấy cái bao bỏ nó vào và trả tiền, rồi bước ra. Khi ra khỏi
quán, chàng mở bao và xé ăn một miếng bánh còn nóng, phần còn lại thì kẹp dưới
nách.
Buổi sáng trôi qua rất
nhanh. Giôsê thích ngày Chủ nhật. Chàng đi trên đồng cỏ và nhìn các con thú, chúng
không còn sợ hãi chàng. Thỉnh thoảng chàng lấy ít thức ăn mang theo đưa cho
chúng khi chúng đến gần chàng. Chàng không đi bộ xa lắm sáng nay. Hơi muộn rồi.
Khi chàng về nhà thì
có tiếng gõ cửa vội vã ở đàng trước. Chàng mở cửa và thấy Mai Ly, vợ của Hanh, bế
một bé gái trong tay. Đó là đứa bé thường chạy ra gặp chàng khi chàng đi bộ ở
đường nhỏ. Giôsê đưa họ vào nhà và hỏi thiếu phụ có việc gì. Nàng sụt sùi khóc,
cố gắng giải thích. Nàng nói đứa con của nàng sắp chết và nài nĩ Giôsê giúp
nàng. Nàng biết chàng là một người tốt và Thiên Chúa sẽ nghe lời chàng. Đứa gái
lên cơn đau đầu và nhiệt độ lên cao. Bà mẹ cho nó uống thuốc cảm, nhưng cũng
không bớt. Bệnh nó nặng hơn và có khi nó bất tỉnh.
«Chị có đưa nó đi bác sĩ không?» Giôsê hỏi.
«Chúng tôi không có tiền».
«Có đi nhà thương không?»
«Chúng tôi cũng không có bảo hiểm?»
Giôsê bảo thiếu phụ
ngồi xuống, rồi chàng bế lấy đứa bé và ngồi xuống. Chàng nhìn đứa bé đang nhắm
mắt. Rồi nó mở mắt nhìn Giôsê, nhếch miệng cười và bất tỉnh trở lại. Nó nằm như
chết trong tay Giôsê, mặt nó tái xanh, cánh tay trái thòng xuống yếu ớt khi Giôsê
bế nó sát vào người chàng. Chàng nhớ lại nó mặc đồ lót trong nhà chạy ra chào
chàng, rồi ôm tay chàng chặt cứng. Nó thật sự mến Giôsê lắm.
«Xin chú giúp nó», người thiếu phụ cuống
quít nài nỉ. Giôsê nhìn đứa gái, rồi nhìn bà mẹ đang ngồi ở cạnh ghế, nước mắt
chảy dài xuống má nàng. «Chị à», Giôsê
nói, «chị có lòng tin mạnh lắm. Làm sao
Chúa không nhận lời chị?».
Giôsê hiểu được con
người trong cơn tuyệt vọng. Chàng bảo thiếu phụ hãy tin ở Thiên Chúa và đem con
về nhà, nó sẽ khá hơn trước khi nàng về đến nhà. «Thiên Chúa đã nghe lời chị vì chị tin mạnh mẽ», chàng nói với nàng
như thế. «Đừng lo. Con gái chị sẽ lành bệnh.
Cho nó uống nhiều nước hôm nay cho đến khi nó ăn được. Nó sẽ mạnh lại».
Người thiếu phụ rất
tin tưởng ở Giôsê. Nàng cám ơn chàng, rồi bồng đứa bé trên tay đi ra cửa trước
và cứ thế đi thẳng ra đường. Khi chị đến góc đường thì đứa bé mở mắt nhìn mẹ nó.
«Tại sao má bế con? Con đi được». Bà
mẹ vừa mừng vừa khóc.
«Chắc không, cưng?», nàng hỏi con.
«Có, má ạ, con đi cho má xem».
Người thiếu phụ để đứa
bé gái xuống, nó đứng thẳng lên, nhưng mặt còn tái nhợt và yếu ớt. Mai Ly sờ
trán đứa bé. Nó không có dấu gì là sốt cả. Nàng hỏi nó còn đau đầu không. Nó
nói, «Không». Bà mẹ ôm chầm lấy con
và khóc lớn tiếng vì mừng rỡ. Rồi hai mẹ con nắm tay nhau đi xuống con đường nhỏ.
Sau khi Mai Ly đi
không bao lâu thì cha Phát đến. Cha mặc thường phục, vẻ mặt thân thiện và vui vẻ.
«Vào đây, cha Phát», Giôsê nói, chàng rất
hài lòng khi thấy cha.
«Cái nhà anh nhỏ nhưng đẹp lắm», linh mục
nói và nhìn tứ tung.
«Không có gì phô trương lắm», Giôsê trả lời,
«chỉ đủ dùng».
«Tôi thích nó», linh mục nói.
«Cha ăn chưa?» Giôsê hỏi.
«Chưa, chúng tôi không ăn ở nhà xứ ngày Chủ
nhật. Hôm nay là ngày nghỉ của đầu bếp».
«Mời cha dùng cơm trưa với tôi?»
«Được, tôi đang đói», Cha Phát trả lời.
Hai người bước vào bếp.
Giôsê kéo một cái ghế ra khỏi bàn cho khách ngồi, rồi đi quạy nồi cháo gà. Cũng
giống như bữa ăn lúc người phát thư đến, chỉ thêm món yếm gà nướng vỉ ngoài sân
và bát rau trộn.
Giôsê dọn cháo, rồi
đến các thứ khác. Không bao lâu hai người bắt đầu thảo luận. Chính cũng vì đó
mà vị linh mục muốn đến trước tiên. Giôsê rót ra hai ly rượu nho, họ vừa nhắm
rượu vừa ăn. Chàng để chai rượu trên bàn nếu khách muốn uống nữa.
Hai người thích nói
chuyện với nhau. Cha Phát nói chuyện hay lắm và lập tức nói cho Giôsê biết có
nhiều lời đồn đại về chàng trong phố, nghe hết mà phát giận. «Chắc chắn anh không tệ như tôi nghe người ta
đồn. Chính vì thế mà tôi muốn đích thân tìm hiểu anh».
Giôsê cười lớn tiếng.
Chàng biết mình là một đề tài bí mật và chàng cũng thích thế. Chàng cũng không
chịu thua, nên lập tức trả lời một cách hài hước, «Có biết không, cha cũng không tệ lắm».
«Làm sao tôi không biết», linh mục trả lời.
«Tôi biết họ đang bàn tính về tôi. Cái bệnh
uống của tôi không được tốt lắm».
Giôsê không nói gì, chỉ
tiếp tục ăn.
«Giôsê, tôi nghe nói anh làm kinh doanh»,
cha Phát nói.
«Có, không lớn lắm. Chỉ đủ để trả các chi phiếu.
Tôi không bao giờ làm giàu được».
«Anh làm gì?».
«Tôi làm đồ gỗ. Thỉnh thoảng người ta đem đồ
trang trí gãy đến. Thỉnh thoảng họ đặt làm chân đèn hay tượng nhỏ.»
«Tôi nghe nói về cái tượng Maisen anh làm cho
nguyện đường Do Thái. Tôi tưởng là người Do Thái không được phép dùng tượng».
«Họ không được phép, nhưng họ nghĩ là được nếu
họ đặt tượng trong phòng họp chứ không phải nơi thánh».
«Tôi nghe nói có ít người hơi bất mãn về cái
sứ điệp trắng trợn của pho tượng», linh mục nói.
«Tôi biết, vị tư tế có nói với tôi».
«Giôsê, anh có biết anh là một người lạ lùng
không? Anh không chỉ đơn sơ là anh thợ chạm. Anh rất sâu sắc và hiểu biết nhiều,
làm sao anh chỉ làm nghề chạm gỗ. Tôi có cảm tưởng anh có làm việc này lúc trước»,
linh mục nói trong khi nhìn thẳng vào mắt Giôsê, dò xem có sự thay đổi cỏn con
nào trên mặt chàng không. «Anh có một
thái độ thật là đẹp đẽ đối với mọi sự. Khi tôi nói về Giêsu sáng nay trong bài
giảng của tôi, tôi không thể không nghĩ đến anh. Hình như anh hiểu được tinh thần
của Giêsu và áp dụng nó cách tuyệt hảo vào đời sống của anh. Anh là người độc
nhất mà tôi biết làm được điều đó. Hầu hết người Kitô giáo, cả đến những người
tốt, chỉ bắt chước thôi. Họ chỉ chú trọng vào một đặc tính của Giêsu và có khi
trở thành lố bịch. Nhưng anh thì sống như Giêsu một cách dễ dàng và tốt đẹp. Tôi
nghĩ là Giêsu sẽ không sống khác hơn anh nếu ngài có trở lại».
Giôsê có vẻ không được
tự nhiên và đỏ mặt.
«Tôi làm anh ngượng», cha Phát nói. «Xin lỗi, nhưng tôi không thể không nói cho
anh biết điều đó, vì anh là một gương sống mà tôi cố gắng giảng dạy. Có lúc tôi
đâm ra chán ngán. Khi gặp anh, tôi nghĩ là tôi gặp được một lý tưởng sống động
của điều mà tôi thường nói. Ước chi tôi làm được điều tôi giảng dạy. Tôi cố gắng,
nhưng khó quá».
«Cha là linh mục tốt», Giôsê đoan chắc với
cha Phát, «Đừng sờn lòng. Mỗi người đều
có cái bất toàn. Thiên Chúa tạo dựng con người như vậy, và bao lâu con người
còn cố gắng yêu mến Thiên Chúa và lo lắng cho nhau thì họ làm đẹp lòng ngài. Toàn
thiện là một cố gắng hơn là một trạng thái đang có. Vì thế, sự toàn thiện của mỗi
người được đo lường không phải bằng sự thành công trong việc đạt đến mục tiêu, nhưng
là bằng cố gắng không ngừng nhằm thực hiện thánh ý của Thiên Chúa».
«Đó là điều tôi thích ở nơi anh, Giôsê. Anh
đơn giản hoá những gì cực kỳ sâu xa. Nhưng tôi không hiểu anh có được ở đâu cái
nhìn kỳ diệu về những gì mà hầu hết mọi người không quan tâm đến. Anh học cái
đó ở đâu? Cả cuộc sống của anh hình như rất hòa hợp với Thiên Chúa và thiên
nhiên, nên anh bước đi trong đời sống dễ dàng như gió nhẹ mùa xuân thổi qua
cánh rừng đầy cây cối».
Giôsê tiếp tục nhấm
rượu. «Tôi nghĩ là tôi suy tư nhiều. Tôi
cố gắng tìm hiểu con người và mọi vật, và vì dành nhiều thì giờ sống một mình, thành
thử tôi được an tĩnh để cân nhắc mọi sự và sắp xếp đời sống để nó có ý nghĩa. Đó
là điều mà hầu hết mọi người không để thì giờ làm, và điều đó rất cần nếu mình
muốn tìm ý nghĩa cho cuộc sống».
«Giôsê, anh biết tôi uống nhiều lắm. Tôi muốn
đừng uống, nhưng tôi cảm thấy cô đơn, sống trong nhà xứ với vị chủ chăn không
phải là một việc dễ. Thỉnh thoảng tôi có cảm tưởng rằng tôi sống không phải để
làm linh mục, nhưng tôi lại nghĩ rằng
tôi được gọi làm linh mục. Tôi thích công việc của tôi. Tôi yêu mến dân chúng
Nhưng tôi cũng rất muốn có một mái gia đình, và tôi nghĩ rằng cuộc sống tinh thần
của tôi cần có sự nâng đỡ của một người nữ và một mái gia đình, nếu tôi muốn lớn
lên như là một con người. Tôi nghĩ là tôi không có ơn sống độc thân. Tôi lại có
một người bạn gái mà tôi cảm thấy rất gần gũi và tôi thấy tôi có lỗi về điều ấy.
Thiên Chúa có gọi làm linh mục mà không ban ơn sống độc thân không?»
«Cha đã tự trả lời cho cha rồi. Chỉ có cá
nhân mới biết Thiên Chúa gọi mình làm gì. Không ai có thể ra lệnh hoặc đòi hỏi
một đặc ân mà người đó không có. Nếu Thiên Chúa ban đặc ân làm linh mục, nhưng
lại không ban đặc ân sống độc thân, thì người ta phải kính trọng điều Thiên
Chúa làm mà không được đòi hỏi gì hơn nữa. Nếu không, họ sẽ phá vở một công việc
có thể là tốt đẹp của Thiên Chúa».
«Nhưng nếu tôi biết tôi có ơn gọi làm linh mục
và cũng biết rõ ràng là tôi cần một người yêu để nâng đỡ tôi trong công việc? Cái
nhu cầu này thúc bách quá làm tôi không thể lơ nó đi mà không bị nó huỷ diệt. Nó
hầu như làm cho tôi không thể thi hành công việc của tôi được». Nước mắt
trào ra mi mắt của linh mục. Giôsê xích lại choàng tay ôm lấy vai linh mục và
nói, «Cha là một linh mục tốt, Thiên Chúa
đã gọi cha. Cha không nên từ khước điều đó. Nếu Cha của tôi không cho cha đặc
ân sống độc thân, thì đó là việc của ngài, các vị bề trên của cha phải kính trọng
điều đó. Cha hãy nói với giám mục và yêu cầu ngài cố gắng giúp cha giải quyết
cái khó khăn này. Giáo hội phải kính trọng đường lối Thánh Linh hoạt động, nhất
là nơi tâm hồn các linh mục, bằng không Giáo hội sẽ phá hủy chức linh mục của
mình. Điều mà Giêsu cho phép được lựa chọn thì Giáo hội không nên bắt buộc».
«Nhưng Giáo hội sẽ không cho linh mục lập gia
đình», linh mục nhấn mạnh và cố gắng đưa ra quan điểm của mình.
«Như vậy thì cha phải tranh đấu để thay đổi»
«Nhưng còn tôi và trường hợp của tôi thì sao?
Tôi muốn làm một linh mục tốt.»
«Hãy cố gắng hết mình. Thiên Chúa sẽ thông cảm,
nếu cha cố gắng. Cả đến khi cha thất bại, Thiên Chúa vẫn thông cảm. Nhưng đừng
làm ô danh chức linh mục của cha và làm hại đến đức tin của dân chúng. Nếu
lương tâm buộc cha lựa chọn một quyết định, thì Thiên Chúa sẽ thông cảm. Có thể
thi hành công việc của Giêsu bằng nhiều cách, và đời sống gia đình không phải
là một cản trở. Thường khi nếu người phụ nữ đạo đức, thì nàng sẽ giúp đỡ và
thúc đẩy công việc. Cũng có nhiều Kitô hữu cần cha và sẽ chấp nhận cha. Nhưng đừng
nóng nảy. Đôi khi Thiên Chúa hoạt động chậm rãi và có thể muốn cha chịu đựng sự
cô đơn bây giờ, để cha hiểu được cái cô đơn của người khác và trở nên một linh
mục tốt hơn. Có thể rồi Thiên Chúa sẽ cất cái đau khổ ấy đi cho cha, vì thế hãy
nhẫn nại và sống mật thiết với Giêsu. Khi nào buồn, hãy đi ra đồng cỏ, và ở đó
cha sẽ gặp Giêsu. Ngài sẽ gặp cha ở đó. Hãy nói với Ngài và Ngài sẽ hướng dẫn
cha. Như cha biết, ngài đã hứa, và tôi cũng hứa với cha nữa».
«Giôsê, tôi không thể không nghĩ rằng Chúa
nói qua anh. Anh làm tôi cảm thấy an tâm. Như tôi nói lúc nãy, đối với anh cái
gì cũng đơn sơ. Và giờ đây anh đã giải đáp mọi cái làm tôi lo lắng trong bao
năm, và giờ đây tôi được thấy rõ ràng. Cám ơn, Giôsê».
«Tôi vui vì đã giúp cha», Giôsê đáp.
Lúc ấy hai người
cũng vừa ăn xong. Giôsê bắt đầu rửa chén, còn linh mục thì lau. Sau đó hai người
đi ra vườn sau. Giôsê chỉ cho cha Phát xem vườn và hái một loạt cà chua vừa
chín. Chàng cũng hái vài trái dưa và ôm chúng trong tay trong khi hai người đi
vào nhà.
Trong khi bỏ rau vào
bao, cha Phát hỏi chàng có gia đình ở gần đây không.
«Gia đình tôi mất hết rồi, chỉ còn mình tôi»,
Giôsê trả lời qua loa trong khi tiếp tục bỏ những quả cà chua vào bao.
«Giôsê, tôi nghe nói anh đi dự lễ ở nhiều nhà
thờ và tôi hơi ngạc nhiên. Tôi tưởng anh là người công giáo», linh mục tọc
mạch hỏi.
Tôi xem mọi giáo hội
như là một gia đình. Tôi biết Thiên Chúa không thiên vị. Các nhà lãnh đạo của mỗi
nhà thờ nghĩ rằng đạo của họ là đạo chính. Thiên Chúa không coi đạo là một tổ
chức. Ngài yêu mến dân chúng, và nơi nào dân chúng thành thật cố gắng phụng sự
ngài và yêu mến nhau, thì ngài có ở đấy. Thiên Chúa cười những ganh tị nhỏ nhen
và những thái độ kiêu căng làm cho người ta nghĩ họ là nhất đối với Thiên Chúa.
Ngài thấy rằng các Kitô hữu là những phần tử của cùng một gia đình mà không biết
sống hoà thuận nhau, họ y hệt các tông đồ ngày xưa tranh nhau chiếm chỗ nhất. Mỗi
nhóm Kitô hữu diễn đạt một khía cạnh của điều Giêsu dạy, nhưng không ai diễn tả
đầy đủ cái tinh thần của Giêsu.
«Giáo hội Công giáo khéo léo bám sát từng chữ
lời Giêsu giảng dạy, nhưng lại đã bỏ mất đi cái sứ điệp hoà bình rất cốt yếu
cho tinh thần của Giêsu và đã làm điều tệ hại là ép buộc dân chúng tuân giữ từng
chữ các tín điều. Đó là điều các linh mục thượng phẩm và những người Pharisêu
đã làm ngày xưa. Giáo hội đã không thấy được cái động lực chính của cuộc đời
Giêsu, đó là giải phóng tinh thần con người khỏi những tù ngục thần học mà các
vị lãnh đạo tôn giáo tạo ra cho dân chúng. Giáo hội không nên dùng hình phạt ép
buộc dân chúng trung thành với điều Giêsu dạy. Giêsu không bao giờ muốn thế. Ngài
muốn nhân loại tìm ngài trong tự do và tiếp nhận ngài cách vui vẻ và bộc phát».
«Trong khi đó, những giáo hội khác đã sai lầm
trong việc xé tan tành thân xác của Giêsu, vì họ tức giận các vị lãnh đạo của
Giáo Hội. Họ cũng cố chấp, cả khi họ thành thật cố gắng giảng dạy điều mà họ nghĩ là sứ điệp quan trọng
của Phúc âm. Mỗi giáo hội, theo đường lối của mình, nhấn mạnh một phương diện
nào đó của tinh thần Giêsu, nhưng họ thường không quan tâm đến những gì mà
Giêsu đã sẵn sàng chết cho. Các giáo hội Tin lành cũng có một tình yêu tốt đẹp,
cũng lo lắng cho dân chúng và cũng sống đơn sơ, đó là điều mà các giáo phái
khác nên học hỏi. Chính vì thế mà tôi cảm thấy tự do đi lễ mọi nhà thờ. Giêsu
có làm khác hơn không?»
«Giôsê, đôi khi tôi không hiểu được anh khi
anh nói thế. Tôi vẫn nghĩ anh còn là thứ gì hơn là một anh thợ chạm gỗ. Cái
nhìn của anh vượt hẳn tâm trí bình thường của con người. Giôsê, thật tình anh
là ai?».
«Như cha nói hồi sáng, cha đã biết tôi là ai
rồi. Tôi còn nói được gì hơn là điều tôi đã nói?»
Linh mục cố lục lạo
trí nhớ của mình, nhưng vô hiệu quả. Cha cố nhớ lại đã nói gì với Giôsê sau lễ.
«Một ngày nào đó cha sẽ hiểu», Giôsê tiếp
tục nói, «và tâm hồn cha sẽ được an vui».
Đến đó linh mục khởi
sự ra về và nói với Giôsê là cha về nhà thăm ba má đợi cha ăn cơm tối nay. Khi
cha đi ra cửa, Giôsê đưa cho cha một gói rau và nói với cha, «Đưa cái này cho má của cha, tôi chắc bà sẽ
dùng được. Bà có một người con tốt. Ba má của cha nên hãnh diện về cha».
«Cám ơn, Giôsê. Anh là một người tốt, và cám
ơn anh đã giúp tôi. Chào nhé».
Rồi linh mục ra xe. Như
thường lệ, Giôsê đi với cha ra cổng. Trong khi cha lái xe đi thì Giôsê vào lại
nhà. Chàng cảm thấy mệt. Bữa tiệc tối qua là ngoại lệ vì chàng không quen với
nó, và hôm nay thì chàng lại bận rộn tiếp bà mẹ đau khổ và cha Phát. Giôsê ngả
người lên giường và chỉ trong vài phút chàng đã ngủ say.
Comments
Post a Comment