10 Giôsê - Chương mười
CHƯƠNG
MƯỜI
Trong thời gian ngắn
ở trong làng, Giôsê đã quen biết nhiều người. Chàng nổi tiếng vì hầu hết ai cũng
thích chàng và thích nghe chàng nói chuyện. Trong một làng nhỏ như Ôbờn khó mà
tìm được người nói chuyện hấp dẫn, vì thế Giôsê được nổi bật. Lối giao tiếp của
chàng lại đơn sơ và không phiền lụy ai. Chàng thân thiện và cởi mở nên người ta
dễ dàng thảo luận với chàng bất cứ việc gì, họ cũng thấy chàng am tường nhiều đề
tài. Tôn giáo là một đề tài rộng lớn, nên chất vấn và thảo luận về tôn giáo là
điều thường được đưa ra. Đấy là những vấn đề mà Giôsê rất quan tâm, chàng phát
biểu cách tự do khi chúng được đề cập đến. Tuy nhiên những điều Giôsê tin tưởng
mạnh mẽ và dân chúng cũng thấy hợp lý thì lại bị xem là cấp tiến.
Trong khi phần đông
dân chúng thấy những tư tưởng của Giôsê rất lành mạnh và tốt đẹp, nhưng cũng có
những người có khuynh hướng bảo thủ lại lấy làm khó chịu và cảm thấy bị va chạm.
Việc Giôsê đi lễ nhiều nhà thờ là điều họ không thể tưởng tượng được. Một ít
người cho đó là chủ nghĩa tự do, nhóm khác lại xem đó là lố bịch, và nhóm nữa lại
nghĩ rằng chàng thiếu đức tin. Các giáo sĩ, ngoại trừ cha Phát, không còn lạ gì
Giôsê nữa do lời đồn đại, họ gặp chàng thoáng qua hơn là trực diện đối thoại
nghiêm chỉnh với chàng. Họ không thích những gì họ thấy nơi chàng và nghe nói về
chàng. Trong ý nghĩ của họ thì chàng là con người phóng túng không muốn nhập
vào một nhà thờ nào cả. Các ông nghe nói chàng làm một tượng Maisen cho nguyện
đường Do Thái trong phố và cũng đi lễ ở đó nữa. Trong những buổi họp liên giáo
sĩ, khi tên chàng được nhắc tới thì chàng chỉ là trò hề và làm đề tài cho họ
châm biếm. Chàng bị báo cáo có gốc Do Thái và có thể sẽ gia nhập nhà thờ Do
Thái. Tuy nhiên chàng đã nổi tiếng trong một thời gian ngắn.
Nhưng điều làm cho
các giáo sĩ khó chịu là Giôsê cứ tự do phát biểu về tôn giáo. Có một ít người
có thế giá không hài lòng với điều Giôsê nói về lối sống đạo trong các giáo
phái, và vì muốn lấy lòng các giáo sĩ nên họ mau đem tin tức về cho các ông. Những
bản báo cáo nói rằng Giôsê công kích cá nhân các vị giáo sĩ, nhưng thật sự thì
đó không phải là cách thức của chàng. Tuy vậy nó cũng làm cho các ông có thái độ
cứng rắn đối với chàng, vì thế cách chung họ đã có thành kiến không tốt đối với
chàng, mặc dù chưa hề gặp chàng hoặc nói chuyện với chàng.
Giôsê biết điều ấy
nhưng chàng nghĩ là không làm gì được. Không phải đó là chuyện lê mách đầu tiên
làm tổn hại công việc và thanh danh của chàng, nó đẩy cả một tổ chức chống lại
chàng. Tuy nhiên đó vẫn là đường lối mà những người có thị kiến không sợ lụy đến
mình, họ dám làm khác hơn. Họ chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng các hiểu lầm và
nghi kỵ do những người có đầu óc hẹp hòi không hiểu nổi những tư tưởng xa vời
hơn cái tầm thường. Sự hiện diện của họ là một phiền toái và đe doạ cho các giới
chức chỉ thích ôm lấy lề luật mà không bao giờ biết suy nghĩ về công việc của
mình.
Đó là vài tư tưởng
mà Giôsê nghiền gẫm trong khi chàng làm việc. Nhưng có tiếng gõ cửa làm chàng tỉnh
mộng. Chàng bỏ đồ nghề xuống và đi ra xem ai đấy. Chàng ngạc nhiên khi thấy hai
người đàn ông mặc đẹp đang đứng ở dưới hiên.
«Mời các ông vào», Giôsê thân thiện mời họ,
rồi hỏi họ muốn gì.
Mấy người đàn ông bảo
là họ không ở lại lâu, chỉ đến để nhắn tin. Các ông mời Giôsê vui lòng đến dự
buổi họp của hiệp hội giáo sĩ tổ chức vào trưa thứ ba tuần tới lúc hai giờ. Giôsê
trả lời rằng chàng rất thích đến dự. Khi chàng hỏi dịp gì vậy, thì họ cho biết
rằng các giáo sĩ muốn nói chuyện với chàng. Sau khi nhắn tin với Giôsê, họ ra về.
Giôsê đi trở lại phòng và tiếp tục làm việc.
Gần đây công việc của
chàng thường bị gián đoạn, nên chàng khó mà làm xong số hàng đặt. Dù chàng
không muốn từ chối nhận hàng vì dân chúng thích đồ chàng làm, nhưng chàng đã phải
bảo họ chàng không thể nào làm kịp với số hàng lớn.
Tuần lễ trôi qua rất
mau, không có gì đặc biệt lắm ngoài thái độ thay đổi của một số người lúc trước
rất thân thiện với chàng. Chàng không hiểu tại sao xảy ra như thế, nhưng chàng
không thể làm gì hơn. Chàng vẫn tử tế với họ và cũng đối xử với họ cách bình
thường.
Tối thứ sáu hôm ấy
chàng đi đến nguyện đường như thường lệ. Bạn của chàng là Aron đến đón chàng
đúng sáu giờ rưởi. Dân chúng ở nguyện đường nồng hậu tiếp đón chàng và chấp nhận
chàng như người trong bọn. Họ không biết chàng có phải là Do Thái hay không. Điều
đó cũng chẳng sao. Họ thích chàng và tiếp đãi chàng như là người bạn. Sau buổi
lễ đầu tiên bà Châu nói với vị tư tế là có nghe chàng cầu nguyện bằng tiếng
Hê-Brơ. Vị tư tế có hứa là sẽ dò xem, nên ông đã bảo một người bạn thân tên là
Mai-Sơn kín đáo ngồi cách Giôsê một khoảng để dò xem chàng. Mai-Sơn là một học
giả về tiếng Hê-Brơ và đang dạy ở đại. Buổi lễ tối đó Giôsê thấy có một người
đàn ông ngồi trước mặt chàng, lệch qua một tí, đang lắng nghe chàng. Khi vị tư
tế hướng dẫn cộng đoàn cầu nguyện bằng tiếng Hê-Brơ, chỉ có ít người đáp lại, trong
đó có Giôsê. Giọng chàng nghe rõ ràng không thể lầm được. Lễ xong, người đàn ông
đi ngang qua Giôsê và mỉm cười với chàng. Sau đó Giôsê thấy ông nói chuyện với
vị tư tế, nhưng vì xa quá chàng không nghe ông nói gì.
Khi Giôsê bước vào
nhà hội, một số người trong cộng đoàn bao quanh chàng, đứng thành một nhóm ở
góc nhà hội. Vị tư tế đi vào với Mai-Sơn. Hai người còn đang nói chuyện với nhau
thì Massia là người trong ủy ban đặt pho tượng bước lại đứng gần hai ông.
«Ông có chắc là anh ấy nói tiếng Hê-Brơ không?»,
vị tư tế hỏi Mai-Sơn.
«Thưa thầy, có.» Tôi không nghi ngờ gì cả.
Tuy nhiên, đó là loại tiếng Hê-Brơ mà tôi không quen thuộc. Có thể là loại tiếng
địa phương không còn nói nữa, và nếu tôi không lầm, thì đó là tiếng Aramích, một
hình thức của Hê-Brơ được nói cách đây gần hai ngàn năm. Tôi không tưởng tượng
nổi anh ta học nó ở đâu.
Trong khi ấy Giôsê bận
nói chuyện với đám người ái mộ chàng. Họ đã tiến về phía góc phòng rộng rãi có
trường kỷ và ghế ngồi thoải mái. Giôsê ngồi trên ghế đu đưa trong khi những người
kia ngồi thành một vòng bán nguyệt chung quanh chàng. Nhóm này biết nhiều về
Giôsê, không phải chỉ ở đêm dựng tượng, nhưng ở buổi nói chuyện của cô Massia với
hội phụ nữ trong tuần. Nàng mô tả pho tượng và nói nhiều về cá tính của người
nghệ sĩ. Cô đã vô tình tuyên truyền rất nhiều cho Giôsê.
«Giôsê, tôi biết anh không phải là thành viên
của cộng đoàn chúng tôi, nhưng anh đã bày tỏ một cảm nghĩ rất mạnh mẽ nơi pho
tượng mà anh chạm cho chúng tôi, vì thế chúng tôi tin chắc anh là một người rất
đạo đức», Bà Châu nói. Bà mập mạp, mặt tròn và vào tuổi trung niên.
Giôsê mỉm cười hài
lòng vì được chấp nhận dễ dàng do những người mà chàng thật tình yêu mến. «Bà tử tế với tôi quá. Bà làm tôi cảm thấy được
quí hoá, như thể tôi là người nhà», Giôsê đáp lại.
«Khi anh chạm tượng Maisen, anh đặt vào đó một
tinh thần đạo đức rất sâu xa, tôi nghĩ anh đã suy nghĩ rất nhiều về Thiên Chúa
và tôn giáo. Anh có chia sẻ với chúng tôi một vài cảm nghĩ của anh được không?».
Người hỏi Giôsê là bà Tơ, câu hỏi của bà đánh trúng tim đen chàng. Đó là câu
mào đầu mà Giôsê cần có để bày tỏ cảm nghĩ của chàng về tôn giáo và hy vọng nó
sẽ mang lại một ý nghĩa gì cho dân chúng.
«Tôi nghĩ con người cần ý thức rằng Thiên
Chúa quan tâm nhất đến dân chúng, chứ không phải các tổ chức tôn giáo. Các tổ
chức có là để đem lời Chúa đến với dân chúng. Chính dân chúng là điều Thiên
Chúa quan tâm. Ngài muốn họ hiểu được đời sống và tìm được hạnh phúc. Ngài
không muốn gì nơi họ cả ngoài việc họ phải lớn lên. Luật Chúa không phải là một
bộ luật chuyên chế áp đặt lên dân chúng để kềm chế tự do của họ cách bất chính.
Nó chỉ có mục đích đem đến hạnh phúc. Qua bao thế kỷ các vị lãnh đạo tôn giáo
đã bóp méo lề luật và làm thành một bộ luật không liên quan gì đến bản tính con
người, vì thế nó hạn chế sự tự do tự nhiên mà con người cần phải được hưởng. Đó
là điều làm cho tôn giáo trở thành một gánh nặng cho dân chúng hơn là một cái
gì giúp họ tìm được hoan hỉ và bình an. Việc độc đoán hạn chế tự do đã làm cho
tôn giáo mang tiếng xấu, Thiên Chúa không muốn điều đó. Thiên Chúa cho con người
được tự do và hưởng đời sống ngài ban. Thiên Chúa chỉ muốn chúng ta yêu mến
ngài và yêu mến nhau, và khi làm thế chúng ta tìm được hạnh phúc. Tất cả chỉ rất
đơn sơ».
«Hay quá», bà Tơ nói. «Tôi không bao giờ nghĩ tôn giáo là thế đó, Thiên
Chúa cũng không khác với điều anh vừa diễn tả. Thật là đơn giản khi nhìn đời
theo lối đó. Giôsê, anh có bình an trong tâm hồn».
Lúc ấy Massia bước đến
và ngồi xuống trong đám người trước mặt Giôsê. Chàng để ý nàng và mỉm cười.
Massia mỉm cười lại. Một người đàn ông ngồi cạnh Massia tên là Bá-Ninh hỏi
Giôsê một câu hốc búa: «Giôsê, tại sao
dân tộc chúng tôi phải chịu nhiều đau khổ?».
Bá-Ninh ở tuổi trung
tuần, vẻ mặt cứng rắn và đôi mắt hủng sâu dưới cặp lông mày. Ông đã biết thế
nào là đau khổ và phiền muộn, và luôn luôn tìm câu giải đáp. Đó không phải là lần
đầu tiên ông đặt câu hỏi ấy với các thuyết trình viên. Giôsê nhìn ông một cách
âu yếm và thông cảm với những gì chàng thấy nơi ông. «Bá-Ninh», Giôsê nói, «các bạn
vẫn là dân Chúa chọn. Định mệnh của các bạn gắn liền với Thiên Chúa, Ngài dùng
các bạn để đem phúc lành của Ngài đến cho nhân loại. Nhưng, như ngày xưa, khi
Thiên Chúa chỉ bảo một đàng thì dân tộc bạn đi một nẻo, nhiều người lại không
tin có Thiên Chúa. Dẫu vậy Ngài vẫn cho các bạn thấy Ngài còn quan tâm đến các
bạn, bằng cách để các bạn phải đau khổ vì bị cô lập. Nên nhớ rằng các bạn không
được tự do như những dân tộc khác để chọn lấy định mệnh của mình. Các bạn thuộc
về Thiên Chúa cách đặc biệt, và các bạn phải để Thiên Chúa dẫn dắt cho. Khi nào
các bạn ý thức được điều đó, các bạn sẽ có được một chỗ danh dự trong gia đình
nhân loại».
Giôsê đưa mắt nhìn Massia.
Chàng thấy nàng đẹp lắm. Cái đẹp của nàng không phải chỉ ở thể xác. Trí khôn của
nàng lanh lẹ và bén nhạy, nàng thông minh và có một nền văn hoá cao, nàng lại
thân thiện với một tâm hồn đẹp đẽ hiếm có. Giôsê yêu mến nàng ngay, và điều đó
thấy rõ lúc chàng nhìn nàng. Rồi bốn mắt gặp nhau. Massia không quay nhìn đi
nơi khác, nhưng nhìn thẳng vào mắt chàng để tìm hiểu. Chàng có cái nhìn sâu sắc
và thông suốt làm nàng cứ muốn nhìn chàng mãi. Nàng nhất định phải tìm hiểu
chàng. Nàng biết mình bị chàng thu hút, mặc dù nàng không biết tại sao. Thường
thì nàng không có phản ứng như thế đối với đàn ông. Tim nàng có thể bị rung động,
nhưng vì là một nghệ sĩ và là một học giả nên nàng luôn bận rộn, ít để ý đến
đàn ông. Tuy nhiên đối với Giôsê thì lại khác. Nàng như tìm thấy ở chàng nhiều
liên hệ đến nghề nghiệp của nàng. Chàng không phải chỉ là một nghệ sĩ, đó là điều
hiển nhiên rồi. Lối chạm tượng của chàng cho thấy chàng nắm vững hình thức và
lý thuyết mà nàng phải mất lâu năm mới học được. Tuy vậy nàng biết chàng không
học những điều đó nơi sách vở hay học đường. Sự hiểu biết của chàng về thiên
nhiên, về con người và các sinh vật cho thấy chàng không thể nào hấp thụ được
điều đó trong một thế hệ. Sự hiểu biết của chàng về con người không thể đạt được
trong ba mươi năm. Giống như cha Phát, Massia có linh cảm là chàng đã sống ở
đây lúc trước. Sự hiểu biết của chàng về lịch sử quá là chính xác, nó có được
do kinh nghiệm hơn là do học hỏi.
Nàng thấy chàng có tất
cả những gì nàng tận tụy học hỏi suốt đời, nàng rất phục chàng. Nàng cũng biết
là chàng bị nàng thu hút, và mặc dù chàng nhìn đi nơi khác, nàng vẫn tiếp tục
phân tách chàng. Nàng thấy rằng cách chàng đối xử với dân chúng đã để lại nơi họ
một sự thân mật mà cả những phần tử cùng một gia đình cũng ít cảm thấy với nhau,
như thể mỗi người thuộc về chàng một cách nào đó, như thể chàng đã biết họ từ
lâu trước khi gặp họ. Chàng trả lời mỗi người một cách khác nhau, như thể chàng
biết mỗi người cần nghe gì, và do đó mọi người lắng nghe chàng. Chàng thành thạo
tâm lý quần chúng; chàng như thông cảm nổi đau khổ của con người đang tìm hiểu
ý nghĩa của đời sống.
Massia thích lối
chàng tiếp xúc dân chúng. Chàng hiểu đời sống cách đơn giản quá làm nàng không
thể hiểu được. Càng nghĩ về chàng, nàng càng thắc mắc về đời sống cá nhân của
chàng, chàng làm gì khi về lại căn nhà trống không điện thoại trong một đêm tối
như hôm nay. Chàng nhất định phải cô đơn. Tại sao chàng lại sống như thế? Rõ
ràng là chàng không chỉ say mê nghệ thuật và nghề chạm gỗ. Chàng thích dân
chúng lắm nên không thể chỉ hài lòng với bấy nhiêu. Trong tâm tưởng, chàng nghĩ
gì ở căn nhà trống ấy? Chàng có khó chịu không nếu nàng đến thăm chàng vào một
buổi chiều sau khi chàng nghỉ việc? Ngay lúc ấy Giôsê nhìn nàng. Nàng nghĩ là
chàng biết mình đang suy nghĩ gì, và nàng đỏ mặt. Tuy nhiên cái nhìn của chàng
hình như nói, «Mời đến». Tim nàng trả
lời, «Tôi sẽ đến».
Chỉ có một mình
Giôsê nói trong suốt buổi thảo luận này. Mọi người lặng thinh. Massia nhất định
phải hỏi chàng một câu. «Giôsê, anh nghĩ
thế nào về Thượng Đế? Câu hỏi này làm tôi ăn ngủ không an lâu lắm rồi, và tôi
chưa bao giờ thảo luận nó với ai cả. Tôi muốn biết anh nghĩ thế nào về vấn đề ấy».
Giôsê nhìn nàng và dừng
lại vài giây để kiểm soát tư tưởng. Làm sao chàng có thể tóm tắt trong vài chữ
cái tư tưởng và cảm nghĩ của chàng về đời sống rất mật thiết và siêu việt của
chàng. «Massia», chàng nói, «trước nhất Thiên Chúa là độc nhất. Maisen đã
nhấn mạnh điều đó, và ông rất chí lý. Tuy nhiên cũng nên hiểu rằng sự duy nhất
nơi Thiên Chúa không giống như sự duy nhất nơi con người. Thiên Chúa không phải
là con người. Thiên Chúa là độc nhất và không thể nào sánh ví đuợc. Tuy nhiên, Thiên
Chúa là độc nhất, nhưng sự độc nhất của ngài lại đẹp đẽ trong nhiều phương diện
và có thể diễn tả trong nhiều cách thế. Mỗi loài thụ tạo tốt đẹp diễn tả một
phương diện của cái đẹp của Thiên Chúa. Mỗi vị tiên tri nói lên phần nào sự hiện
hữu của ngài. Đức Giêsu phản ảnh tình yêu vô hạn của Thiên Chúa đối với dân tộc
ngài. Mỗi động lực lớn bé trong thiên nhiên diễn tả một phương diện sự cao cả của
Thiên Chúa. Không gian vô cùng mênh mông cũng nhắc nhớ đến trí tuệ khôn lường của
Ngài. Tuy vậy Thiên Chúa còn trổi vượt hơn nữa».
«Tình yêu của Thiên Chúa như sức ấm của mặt
trời, nó toả lên mọi vật, ban cho chúng sức ấm và ánh sáng. Thiên Chúa thường
bày tỏ chính mình theo cách thế chúng ta hiểu được. Tuy nhiên đó là cái nguy hiểm,
vì chúng ta có thể lầm lẫn trong việc nhận biết ngài với con mắt loài người.
Massia, tôi nghĩ là cô nên tìm Thiên Chúa trong cô. Sự hiện diện của Thiên Chúa
và tình yêu của ngài được bày tỏ rõ ràng nhất nơi con người cô. Nếu cô để thì
giờ trò chuyện với Thiên Chúa, cô sẽ tìm được ngài, và khi tìm được ngài rồi cô
sẽ tìm thấy sự vui mừng lớn lao của đời cô. Ngài sẽ tự bày tỏ cho cô, và khi có
được ngài rồi thì cô sẽ hiểu biết mọi cái khác».
«GiôSê, thật là tốt đẹp», Massia nói, «nhưng không dễ hiểu. Tôi muốn nói chuyện với
anh về điều đó nữa. Tôi thấy là anh kinh nghiệm được những gì anh nói và chúng
đem nhiều bình an lại cho anh».
Lúc ấy một người đàn
ông mập lùn, có lẽ là người trong ban chấp hành, tiến đến cái vòng tròn. Ông đã
nhìn thấy và lắng nghe từ đàng xa. Ông có vẻ rất thán phục Giôsê. Ông tên là
Rô-Xi. Thực vậy, ông là thành viên ban chấp hành của nguyện đường. Rô-Xi đứng ở
vòng ngoài và không hỏi câu nào. Ông chỉ muốn nghe. Khi cuộc thảo luận chấm dứt,
Rô-Xi bước đến và tự giới thiệu. «Tôi tên
là Rô-Xi. Tôi biết anh là Giôsê. Tôi nghe nói về anh suốt tuần; khi nghe anh
nói chuyện, tôi rất thán phục công việc của anh và việc anh dấn thân với dân
chúng. Tôi làm chủ một trong những đài truyền hình, tôi muốn viết một câu chuyện
về anh, anh nghĩ sao?».
Giôsê do dự về việc
xuất hiện công khai. Nó có làm rắc rối cho đời chàng không, hoặc nó có cản trở
chàng hoàn thành sứ mạng của mình không, hay là nó sẽ giúp nhiều vào việc chàng
sẽ thực hiện? Không cần nhiều thì giờ để quyết định, sau khi suy nghĩ cái lợi
và cái hại, chàng trả lời:
«Cuộc phỏng vấn sẽ ở đâu?»
«Nơi nào mà anh thấy tiện».
«Tôi không có xe, nên khó đi đến phố»
«Tôi sẽ đưa nhân viên đến nhà anh, nếu anh
nghĩ là được».
«Tốt».
«Ngày mai được không?», Rô-Xi hỏi.
«Ông không phí thì giờ của ông chứ?», Giôsê
nói cách vui vẻ.
«Ngày mai được lắm. Chín giờ được không?»
«Được, chín giờ. Các nhân viên sẽ đến đúng giờ».
Khi Giôsê và Rô-Xi
đi qua phòng hội với một ít người nữa, thì vị tư tế và Mai-Sơn đến gặp chàng. «Giôsê», vị tư tế nói, «tôi muốn anh gặp một thành viên của cộng
đoàn, đây là Mai-Sơn. Ông ta nghe những người ái mộ anh nói về anh và ông muốn
gặp anh».
«Rất hân hạnh», Giôsê nhã nhặn nói và đưa
tay ra bắt.
«Tôi mới là người được hân hạnh», Mai-Sơn
trả lời, «Pho tượng anh chạm cho chúng
tôi thật là hùng hồn. Mỗi khi tôi nhìn nó thì nó đưa đến một sứ điệp khác. Như
thế đủ chứng tỏ người nghệ sĩ có biệt tài, vì anh đã nói lên nhiều điều nơi pho
tượng gỗ».
«Cám ơn ông», Giôsê khiêm tốn nói.
«Tôi công nhận anh nói tiếng Hê-Brơ hay quá. Tôi
tình cờ nghe anh cầu nguyện trong buổi lễ. Anh học ở đâu mà nói giỏi thế ấy?»
«Tôi học ở nhà».
«Như vậy anh là Do Thái?»
«Đúng».
Lúc ấy Aron đến đề
nghị đưa xe chàng về. Câu chuyện chấm dứt đột ngột, vì Aron có chuyện muốn bàn
với vị tư tế trước khi đưa Giôsê về.
Nhiều người tự động
đến từ giả Giôsê. Massia nói nàng sẽ đến thăm chàng vào một buổi chiều, nếu
không làm phiền chàng. Massia hơi có vẻ táo bạo, nhưng vì nàng quen sống độc lập
và không bao giờ sắp xếp đờì sống theo lối những người phụ nữ ít độc lập. Nàng
thường liên lạc với các viện văn hoá và trí thức nổi tiếng, nên nàng cảm thấy thoải
mái với mọi người, vì thế cái gì xem ra táo bạo với người khác thì xem ra rất tự
nhiên đối với nàng.
Sau khi Aron nói
chuyện với vị tư tế Dênết, ông và Giôsê cùng đi ra. Đường còn dài trước khi họ
về đến nhà.
Comments
Post a Comment