05 Chương năm ‒ Giêsu sống mật thiết với Cha của Ngài


Chương năm
Giêsu sống mật thiết
với Cha của Ngài

Mặc dù Đức Giêsu là phản ảnh sống động của Cha ngài, là Ngôi Lời của Thiên Chúa, nhưng chúng ta cũng cảm được sự dịu dàng thân mật giữa ngôi Cha và ngôi Con. Lúc Đức Giêsu bắt đầu sứ mạng công khai của mình thì Cha ngài tuyên bố: «Đây là con yêu dấu của Ta, đẹp lòng Ta lắm.» Trong suốt cuộc sống, Đức Giêsu thường công bố: «Tôi và Cha là một.»
Lúc nào Đức Giêsu mới biết mình là ai? Cha của ngài là ai? Có người nói rằng ngài từ từ ý thức điều đó khi lớn lên. Tôi không hiểu tại sao các học giả lại gặp khó khăn trong vấn đề Giêsu biết ngài là ai, Cha ngài là ai. Tôi không bao giờ gặp vấn đề này, cả khi tôi còn bé. Nếu tôi không biết Đức Giêsu là ai thì càng lại rắc rối nữa. Lúc nhỏ tôi đã biết cha tôi là ai. Lúc mười hai tuổi Đức Giêsu cho thấy ngài biết Cha của ngài là ai. «Ba má không biết con đang lo công việc của Cha con sao?» Ngài ý thức rõ ràng rằng Cha của ngài dành cho ngài một sứ mạng đặc biệt phải thi hành. Nôn nóng thi hành sứ mạng của mình, ngài vào trụ sở huấn luyện của các kinh sư và luật gia mà thảo luận những vấn đề phức tạp. Ngài làm họ ngạc nhiên về sự hiểu biết kỳ lạ của ngài, về sự thông hiểu những đoạn văn bí ẩn của Thánh Kinh, cả đến những đoạn văn mà họ thấy khó hiểu.
Một số học giả Thánh kinh thắc mắc rằng Đức Giêsu có biết ngài là ai và Cha của ngài là ai không. Tôi không gặp vấn đề này vì khi còn bé tôi đã cảm thấy rất gần gũi với Thiên Chúa. Đức Giêsu luôn luôn thông phần tâm trí thiên tính với Cha ngài, không phải khi có khi không. Ngài biết rõ mình là ai và biết mình đang sống thân mật với Cha ngài. Làm sao một người không thể biết mình có trí khôn và tiềm năng của mình, cũng như không biết mình là ai. Đức Giêsu có thông minh thiên tính và nhân tính. Làm sao ngài có thể ngăn chận thiên tính của ngài hoạt động và soi sáng tâm trí nhân tính của ngài? Điều này xem ra vô nghĩa.
Đức Giêsu liên hệ với Cha của ngài thế nào? Đời sống nội tâm của ngài gắn bó một cách mật thiết với ý muốn của Cha ngài, chính đó là động lực của sứ mệnh của ngài. «Cha của ta muốn gì?» là mối quan tâm thường xuyên của ngài. Không phải là ngài không quyết định được, hay là không biết phải làm gì. Ngài và Cha ngài đã quyết định từ trước những gì cần thiết để cứu gia đình nhân loại vì nó quí giá đối với Thiên Chúa. Đức Giêsu dạy cho chúng ta phải quan tâm đến ý muốn của Cha ngài thế nào và giải quyết những vấn đề trong cuộc sống ra sao. Thiên Chúa và ý muốn của ngài phải là động lực cho mọi quyết định của chúng ta.
Ngay từ lúc đầu, Đức Giêsu đã muốn chia xẻ Cha của ngài với bạn bè. «Hãy để ánh sáng của các bạn chiếu rọi trước mặt kẻ khác, để họ thấy công việc tốt lành của các bạn mà ca ngợi Cha các bạn trên trời.» «Hãy toàn thiện như Cha các bạn và hãy tha thứ như ngài. Ngài cho mặt trời chiếu rọi trên người tốt cũng như người xấu, và cho mưa rơi trên người công chính cũng như kẻ không công chính.» Khi các bạn lo âu áy náy, «Đừng sợ, Cha của các bạn trên trời biết bạn cần gì. Xem kìa, ngài lo cho chim chóc trên trời; các bạn còn quí hơn chim chóc trên trời.» «Nếu các bạn cần gì, hãy xin Cha các bạn trên trời, Ngài sẽ ban cho các bạn, nhưng hãy kiên trì; nếu các bạn lấy danh tôi mà xin, chắc chắn ngài sẽ ban cho cho các bạn.» «Ai nhận tôi trước mặt người khác, tôi sẽ nhận họ trước mặt Cha của tôi.»
«Con chúc tụng Cha là Chúa của trời đất, vì Cha đã tiết lộ cho những người bé nhỏ những gì Cha đã giấu đối với những người trí thức và thông thái. Đó là lề lối của Cha.» Thật là lạ lùng khi thấy Đức Giêsu cho những kẻ theo ngài thông phần vào mối tình giữa ngài và Cha ngài. Điều này khác với cách thức Người Do thái liên lạc với Thiên Chúa. Qua lời các ngôn sứ, Thiên Chúa gọi mình là hiền phu và quốc gia Israel là hiền thê, nhưng mối tình giữa cá nhân và Thiên Chúa là điều không bao giờ nghe nói đến. Gọi Thiên Chúa là Cha là điều không thể tưởng tượng được. Điều đó cũng không thể tưởng tượng được ngay cả ngày nay đối với dân tộc Thái. Một kinh sư nói cho tôi biết điều đó khi tôi gọi Thiên Chúa là Cha trong một buổi cầu nguyện chung. Ông cho tôi biết rằng không nên phạm đến oai nghiêm của Thiên Chúa khi xem mình có liên hệ mật thiết với ngài.
Đức Giêsu biết dân chúng sợ Cha của ngài. Họ đã đuợc dạy dỗ như thế, xem Cha của ngài là đấng đáng kính sợ, là đấng kiểm soát đời sống của họ và canh chừng họ có lỗi phạm lề luật chăng. Vì biết rằng họ hành động như trẻ con, nên Đức Giêsu nói với họ những câu chuyện về Cha ngài, để họ thấy rằng Thiên Chúa mà họ có trong đầu không phải là Cha của ngài. Ngày kia ngài kể một câu chuyện về hai thằng con như sau.
«Một người có hai thằng con. Thằng nhỏ nói với cha nó: “Cha ơi, chia gia tài cho con”. Người cha bèn chia tài sản cho hai đứa. Vài ngày sau đó, thằng nhỏ gom góp hết tài sản của mình đi xuất ngoại và sống bê tha tiêu xài hết. Khi xài sạch bách tiền của thì quốc gia đó bị nạn đói và nó bắt đầu thấy thiếu thốn. Nó đến một trại heo xin chăn heo cho người chủ. Nó thèm ăn những hạt đậu heo ăn, nhưng không ai cho. Cuối cùng nó hồi tỉnh và bảo dạ: “Những người làm công cho cha của ta có thừa bánh mà ăn, còn ta đây đang chết đói. Ta phải trở về mà nói với cha ta rằng ta đã phạm tội với trời và với cha. Ta không còn đáng gọi là con. Xin coi ta như người làm công.” Thế rồi nó về lại nhà cha của nó.»
«Khi nó còn ở đàng xa, cha nó thấy và xúc động, ông bèn chạy ra gặp nó. Ông ôm chầm lấy nó mà hôn. Thằng con nói với ông: “Cha ơi, con đã phạm tội với trời và với cha. Con không còn xứng đáng làm con của cha”. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: “Đi lấy cái áo tốt nhất mà mặc cho nó, lấy nhẫn đeo cho nó và lấy giày cho nó mang; hãy bắt con bò con béo nhất mà giết ăn mừng, bởi vì con của ta đã chết nay sống lại. Nó đã mất, này tìm lại được. Và mọi người ăn mừng”.»
Câu chuyện này thường có tên là chuyện thằng con trai hoang đường, nhưng thực ra nó nói nhiều về người cha hơn. Khi diễn tả về người cha thế đó, Đức Giêsu muốn nói về Cha của ngài thực sự như thế nào. Tình yêu của người cha thật vô bờ bến, một tình yêu mà chúng ta không hiểu nổi. Theo câu chuyện Đức Giêsu kể, thì người cha xem ra lố bịch. «Tuy nhiên nếu các bạn muốn biết Thiên Chúa ra sao, thì ngài cũng giống như người cha mà tôi vừa nói đến. Các bạn không thể nào tưởng tượng được tình yêu bao la của ngài. Do đó đừng sợ hãi.»
Đọc câu chuyện trên cẩn thận hơn, các bạn sẽ thấy đó là người cha hoang đường, ông phung phí tài sản của ông. Có người cha nào mà làm như thế, nhất là khi biết rõ con cái của mình ra sao? Nhưng người cha này thì làm thế đó. Khi thằng con trở về sau khi đã sống phóng đảng, thì người cha, ngày đêm mong ngóng con, thấy nó đàng xa bèn chạy ra gặp nó, nồng nàn thương mến. Theo như chúng ta nghĩ thì câu chuyện này vô nghĩa. Không một người cha nào làm như vậy (có lẽ mẹ thì có, chứ cha thì không!), ít ra ông cũng phải nói, «Này, mày học khôn chưa?» Nhưng người cha này thì không. Ông nôn nóng quá. Ông vui sướng vì con mình trở về.
Chúng ta nên suy nghĩ lại về câu chuyện này. Thằng trai hoang đường không phải là một người tội lỗi hiếm có. Thằng trai hoang đường đó chính là mỗi người chúng ta. Thiên Chúa ban phát ân huệ của ngài cho chúng ta một các rất hậu hĩ. Chúng ta có rất nhiều tài năng và tài nguyên, nhưng không mấy khi thấy ai dùng chúng để làm vinh danh Thiên Chúa. Chúng ta dùng chúng cho chúng ta và tích trữ chúng cho con cái, trong khi nhiều người sống thiếu thốn trước mặt chúng ta nhưng chúng ta làm ngơ đi. Có thể chúng ta dâng những của vụn cho Thiên Chúa, nhưng cũng không là bao. Chúng ta cảm thấy không có thừa để cho. Chúng ta phải tích trữ phòng khi gặp thời xấu. Nhưng rồi một ngày nào đó tai nạn xảy đến và chúng ta trở về với Thiên Chúa mà kêu nài xin ngài cứu giúp và hàn gắn những nỗi thương đau của chúng ta. Thiên Chúa sẽ làm. Không một thắc mắc, không một điều kiện, nhưng với ưu ái và tha thứ, Thiên Chúa sẽ rất vui mừng vì chúng ta trở về với ngài. Nhưng chúng ta thay lòng đổi dạ được bao lâu?
Câu chuyện xem ra buồn cười và không thực tế chút nào. Nhưng chính Đức Giêsu đã kể lại. Đó là câu chuyện về tình yêu không thể tưởng tượng được của Cha ngài đối với con cái. Có lẽ chúng ta chưa hiểu được tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa. Có lẽ tình yêu của ngài bao la quá nên chúng ta không hiểu được. Những kẻ khắt khe thì quen thói nghĩ về một Thiên Chúa khắt khe và bất di dịch. Họ sẽ cười khỉnh khi nghe câu chuyện này. Nhưng chính đấy là câu chuyện Đức Giêsu nói về Cha của ngài. Mặc chúng ta nghĩ Thiên Chúa có phải vậy hay không, nhưng Đức Giêsu nói Thiên Chúa là như vậy. Thằng con trai lớn là người Pharisêu nghiêm nhặt tuân thủ luật pháp. Nó hãnh diện vì trung thành tuân giữ luật lệ của cha nó mà không bao giờ làm sai. Nó giận dỗi và uất ức vì thấy người cha sẵn lòng tha cho thằng con kia mà không đòi nó phải xin lỗi nhưng còn ăn mừng nó trở về. Chúng ta ép Thiên Chúa phải hoạt động trong ranh giới của tình yêu ti tiện của chúng ta và đòi ngài phải chấp thuận cách thức chúng ta xử sự. Chúng ta muốn Thiên Chúa cũng hận thù và trừng phạt để thoả mãn tính nóng giận và ưa báo thù của chúng ta. Chúng ta muốn Thiên Chúa thi hành ý muốn của chúng ta để làm sáng tỏ công lý.
Đức Giêsu đã mạc khải cho chúng ta một Thiên Chúa không giống thế, một Thiên Chúa khác với những vị chúa mà người ta tôn thờ.
Đó là Thiên Chúa mà Đức Giêsu biết một cách mật thiết. Chúng ta thấy sự ưu ái của Giêsu đối với Cha ngài. Thật là cảm động. Chúng ta thường thấy Đức Giêsu lên các ngọn đồi khi chiều về để suốt đêm cầu nguyện và liên lạc với Cha ngài. Chúng ta ước muốn thấy Đức Giêsu cầu nguyện, xem ngài cầu nguyện thế nào, xem ngài say mê trong tình yêu giữa ngài với Cha ngài, một khối tình rất cao đẹp và khác với những gì tâm trí nhân loại có thể tưởng tượng được. Ngài cầu nguyện thế nào? Phải khác với chúng ta lắm. Chúng ta cầu nguyện mà không nghe thấy gì, chỉ cầu bằng đức tin. Còn Giêsu thì mắt thấy Thiên Chúa. Chúng ta nghe ngài nói chuyện với Thiên Chúa. Nồng nàn và mật thiết. Ngày kia các môn đệ hỏi ngài, «Thưa thày, tại sao thầy không dạy chúng tôi cầu ngưyện như thể Gioan dạy cho các môn đệ của ông ấy?» Câu trả lời của Đức Giêsu nghe thật là lạ. «Khi cầu nguyện, anh em hãy vào phòng đóng cửa lại mà cầu nguyện với Cha của anh em trong thầm lặng. Ngài là đấng biết mọi điều bí ẩn, sẽ nghe lời cầu của anh em.» Lạ lùng vì hai lý do. Thứ nhất, rõ ràng rằng Đức Giêsu không cầu nguyện chung với các môn đệ. Chúng ta nghĩ rằng khi họ cùng trên đường truyền giáo xa xôi, đêm xuống ngồi lại với nhau bên lửa hồng, trò chuyện bâng quơ và nói đùa về các linh mục và người Pharisêu, thì Đức Giêsu phải bảo các môn đệ khi lửa bắt đầu tàn: «Thôi, đừng nói chuyện bâng quơ nữa, chúng ta cùng nhau cầu nguyện đi». Thực ra Đức Giêsu không bao giờ làm thế, do đó các môn đệ mới xin ngài, «Tại sao vậy?» Thứ đến, Đức Giêsu là con người cầu nguyện và không bao giờ nghĩ cần phải cầu lớn tiếng với Cha ngài, vì ngài luôn ở bên cạnh Cha ngài.
«Lạy Cha, con rất vui mừng được ở với Cha đêm nay. Con có rất nhiều chuyện để thưa. Khi con khởi sự sứ mạng của con, dân chúng tuốn đến với con. Họ rất cảm phục thấy con chữa bệnh và an ủi họ. Họ rất cảm xúc nghe lời con nói. Con nhìn họ và thấy nước mắt trên mắt họ, nhất là khi con nói về Cha. Họ rất ngạc nhiên khi con bảo họ Cha rất hiền lành và nhân hậu và thông cảm sự yếu đuối của họ và gánh nặng mà họ phải gánh. Dân chúng đến mỗi ngày mỗi đông. Nhưng gần đây, hình như có thay đổi. Khi con nói, con thấy mặt họ ngơ ngác như không muốn tin. Khi con nói về Nước Trời, họ nghĩ đó là vương quốc của Đavít và các trận chiến với các đoàn binh Lamã. Con biết họ muốn con làm vị Cứu Tinh và một ngày kia con sẽ đứng lên dẫn họ đi chiến đấu. Giờ đây họ thấy con không thích những ước vọng trần thế của họ và những phồn vinh vật chất của họ trong ngàn năm qua. Khi con nói phải tích trữ kho tàng trên trời, họ nghĩ đó là vàng bạc và tiền của trong các ngân hàng. Họ nhìn con với cặp mắt buồn bã. Lạy Cha, ngày kia con chuẩn bị họ chia xẻ đời sống của chúng ta. Con hoá bánh và cá ra nhiều để họ ăn. Họ thán phục lắm, thưa Cha. Thực ra, họ muốn bắt con làm vua. Giuđa đã làm sẵn mũ vua. Nhưng con trốn đi mà chạy lên núi. Con bảo các môn đệ qua bên kia hồ, đi xa dân chúng. Con biết rằng Cha biết hết rồi, nhưng con cũng phải nói lên để Cha thông cảm và để nói với Cha những điều con đang trải qua. Con phải nói lên vì con là con người và con cần phải chia xẻ với người con yêu.»
«Ngày hôm sau khi gặp đám dân ấy trên bờ bên kia, con thách thức họ hãy nhìn thẳng vào bản thân mình. Con hứa sẽ hiến thân con cho họ để làm thức ăn cho tâm hồn họ. Khi con nói sẽ hiến thân con làm thức ăn, họ nhìn con rất ngạc nhiên và không tin điều con nói. Khi họ hỏi lại, con quả quyết điều con nói là đúng. “Nếu anh chị không ăn thịt tôi và uống máu tôi, anh chị không có sự sống.” Họ lẩm bẩm với nhau, “Khó tin quá, ai mà tin được?” Rồi họ bỏ đi. Giuđa cũng không tin. Con thấy ma quỉ nhập vào nó. Nó vỡ mộng.»
«Lạy Cha, gần đây con cũng để ý thấy những người Sađuxê và người Hêrốt nhập bọn với nhóm Pharisêu. Họ là những kẻ thù không đợi trời chung với nhau. Bây giờ họ lại thân nhau. Con biết họ đang âm mưu giết con. Con thấy như vậy. Con sợ lắm, thưa Cha. Con biết không nên sợ, nhưng con đã bỏ đi thiên tính của con và giờ đây con rất yếu đuối. Con thật sự sợ hãi. Con biết rồi sẽ kết cục ra sao. Dân chúng cũng đến thưa dần, vì họ thấy bề trên không hài lòng với con hay với những gì con nói. Dân chúng sợ các linh mục và các người lãnh đạo của họ. Họ tránh né con, trừ khi họ mang những người bệnh, những người tàn tật và sắp chết đến để con chữa. Lạy Cha, con chữa cho họ mặc dù con biết nhiều người trong bọn không dám dấn thân với con vì sợ các linh mục trừng phạt.»
«Lạy Cha, khi con khởi sự sứ mạng, con có rất nhiều ước mơ, có rất nhiều việc con muốn làm cho Cha. Con nghĩ là con hiểu được bản tính nhân loại và có thể chinh phục dân chúng trở về với Cha. Nhưng con không làm thế được. Không phải dễ dàng tí nào. Họ không hết lòng nghe con. Đối với họ con là người thần thánh quá. Họ muốn có một quốc gia trần thế; nhưng con chỉ có đem đến cho họ chân lý và thiện mỹ của Cha và hứa với họ rằng một ngày kia họ sẽ mãi mãi sống với Cha trong nhà Cha. Con nghĩ rằng con có thể đem họ trở về với Cha, và giành lại toàn thế giới khỏi tay Satan mà dâng cho Cha. Nhưng bây giờ con biết con không làm được. Con nghĩ rằng con thất bại. Con chưa bao giờ thất bại. Giờ đây con hiểu được thế nào là đau khổ khi con người thất bại, khi họ thấy thất bại trong hôn nhân, thất bại tài trợ cho gia đình và thất bại bảo vệ con cái của họ. Con thông cảm những cảm nghĩ thất bại của họ. Con biết con không hẳn thất bại về những việc con đã định thi hành khi đến đây, đó là cứu rỗi thế gian bằng đau khổ và cái chết của con, nhưng còn nhiều việc con muốn thực hiện cho Cha. Giờ đây con thấy những việc này quá sức con. Con không thể làm mất tự do của con người và ép họ phải làm theo mệnh lệnh của con. Có lẽ với thời gian họ sẽ hiểu, nhưng phải lâu sau khi con ra đi. Con ước chi có thể làm nhiều cho Cha. Con không thể dập tắt những cảm nghĩ không tốt đẹp đó. Con sợ hãi quá. Xin Cha ở với con. Con biết Cha luôn luôn ở bên con. Đôi khi con không cảm thấy điều đó. Con thấy rõ ràng những gì sẽ xảy ra ở Giêrusalem. Con thấy chúng đến lẹ quá. Con biết Cha luôn ở bên con, và nhờ đó con cảm thấy mạnh mẽ. Lạy Cha, Cha là sức mạnh của con. Xin giúp con và ở bên con vì ngày cuối cùng sắp đến. Con cần Cha hơn bao giờ hết. Xin Cha cũng giúp mẹ con. Bà sẽ đau khổ khi thấy con đau khổ. Bà thật là tốt đẹp. Cha không thể cho con một người mẹ tốt lành hơn. Đúng vậy, gươm sắt sẽ đâm thủng lòng bà như lời ngôn sứ Simeon nói thuở trước. Bà tốt lành và vô tội quá, bà lo lắng cho con nhiều quá. Bà là nguồn an ủi của con trong suốt cuộc sống. Xin Cha cũng hộ lực cho các môn đệ của con. Họ yếu đuối lắm. Đôi khi họ làm con lo lắng. Xin giúp họ qua mọi việc này. Lạy Cha, xin tha tội cho Giuđa. Con biết hắn sẽ làm gì. Con biết hắn không đến nỗi tệ lắm, nhưng vì hắn say mê tiền bạc và cảm thấy mình quan trọng. Chào Cha. Con xin vâng ý Cha. Con đây, Cha muốn dùng làm gì tùy ý Cha, nhưng xin ở bên con mà gia tăng sức lực cho con.»
Tôi nghĩ đó là cách thức Đức Giêsu cầu nguyện. Vì mang bản tính nhân loại, ngài cũng có những cảm xúc như chúng ta. Ngài có thể chia xẻ những đau khổ của chúng ta, những lo lắng, những thất vọng và thất bại, nhưng ngài không bao giờ mất tin tưởng ở tình yêu của Cha ngài, ở sức mạnh mà ngài biết mình có thể luôn luôn tin cậy vào. Do đó chúng ta có thể học hỏi được nhiều ở ngài, mặc cho mọi u sầu, vì Thiên Chúa vẫn luôn luôn kề cận chúng ta. Có Thiên Chúa ở gần thì còn sợ hãi gì?
Chia xẻ sự mật thiết của Cha ngài với chúng ta là một khía cạnh tốt đẹp của Tin Mừng. Chưa bao giờ tạo vật được mời gọi đến sống kề cận với Thiên Chúa như thế. Khi con người từ bỏ Giêsu để đi tìm ý nghĩa cho cuộc sống ở những nơi xa xăm, họ sẽ không bao giờ tìm được cái gì yên ủi hơn và bồi bổ hơn cho tâm thần họ như sự mật thiết với Thiên Chúa mà Đức Giêsu ban cho chúng ta. Đây không phải là điều mơ hồ không đưa đến đâu, cũng không phải là mơ mộng, nhưng là kết hợp mật thiết với Thiên Chúa hằng sống. Đó là sự mật thiết huyền nhiệm với một Thiên Chúa nói không bằng lời, một Thiên Chúa đánh động tâm trí và tấm lòng chúng ta. Ngài êm ái dẫn đưa chúng ta hoàn thành số mệnh. Đó là điều quí giá cho đức tin của chúng ta.

______________________



Comments

Popular posts from this blog

Đức Giêsu Trước Thời Kitô giáo (Albert Nolan)

Hãy cải thiện Giáo Hội từ gốc chứ đừng từ ngọn

Về phản ứng của Ban Biên Tập Công giáo Việt Nam