02 Giôsê - Chương hai
CHƯƠNG
HAI
Những cơn mưa lớn tầm
tã đổ rồi dứt, nhờ đó mấy anh em Basinh mới làm xong việc. Thật là nhẹ nhõm khi
mặt trời ló dạng. Bầu trời không còn các đám mây nặng nề xám đen. Mùi ẩm xông từ
đất ướt do các trận mưa lớn vừa qua thấm đến tận xương. Trời ấm trở lại và mùi
mùa hè cũng ngửi thấy được. Chim chóc bắt đầu hót và hoa trong vườn cũng bắt đầu
nở. Mùi hương của hoa đinh-tử-hương thơm khắp phố hít sướng cả mũi, nhưng không
tốt cho những người có bệnh suyễn. Khách hàng thường nhật của quán Sanđê cảm thấy
phấn khởi y như học sinh được một ngày nghỉ.
Anh chàng phát thư
hay cáu kỉnh là Sang cảm thấy rất phấn khởi. Anh can đảm gõ cửa nhà Giôsê, vịn
cớ hỏi nếu có các gói hàng lớn thì để ở đâu. Giôsê thân thiện quá làm anh ái ngại.
Chàng mời anh vào ăn trưa làm anh quên mất lý do gõ cửa nhà chàng. Mặc dù không
đúng luật, Sang cũng không cưỡng lại được lời mời. Anh nhận lời theo Giôsê vào
nhà, nhìn từng li từng tí mọi thứ và cố nhớ hết để còn kể lại cho khách hàng của
quán Sanđê. Thực sự Sang không thấy gì mấy, nhưng lối trang trí nhà cửa cách
đơn sơ cũng đủ làm một đề tài. Thêm vào đó cái tài chêm mắm muối của Sang cũng
sẽ tạo nên cả một câu chuyện hấp dẫn. Sang rất hoan hỉ về việc mình đã thực hiện.
Sang theo Giôsê vào
phòng khách, rồi đi lối nhỏ vào bếp. Cái bếp thật đơn sơ. Chiếc bàn gỗ đóng bằng
tay đặt ngay trước cửa sổ đập vào mắt anh trước tiên, nó xem chắc chắn lắm. Mặt
bàn là một tấm gỗ nguyên để trần dày năm phân. Có ba cái ghế đóng bằng tay đặt
chung quanh bàn. Mặc dù không có gì đặc biệt, chúng cũng nói lên cá tính của
bác thợ mộc. Cái ghế quay ra cửa sổ được dùng nhiều nhất vì nó được kéo ra khỏi
bàn, trong khi hai cái kia còn nằm nguyên tại chỗ, một cái có khăn lông phủ còn
cái kia có dây treo lên trên. Trước bàn là cửa sổ hoa nhìn ra bãi cỏ rộng chạy
xa tít. Giôsê kéo ghế mời Sang ngồi. Anh ngồi xuống và tiếp tục quan sát mọi thứ
làm Giôsê tức cười, vì biết Sang được dịp lục xét.
«Mời anh dùng một bát cháo», Giôsê nói. «Tôi chỉ ăn trưa, nếu anh dùng một ít với tôi
thì vui lắm.»
Sang ngạc nhiên về
thái độ thân thiện dễ dãi của một người chưa từng quen biết. «Không… à… có, được lắm.» Sang lắp bắp
nói, tay xoa cầm và má.
Mùi cháo gà thơm cả
bếp. Giôsê với lấy ổ bánh mì trên kệ và dùng con dao cắt thịt cắt từng miếng mỏng
rồi để lên mặt bàn. Chàng múc cháo vào bát sành rồi lấy chai rượu nho rót vào
hai ly. Vì không quen giữ được tính tò mò nên Sang cục mịch hỏi: «Anh đã dọn sẵn mọi thứ? Anh đợi ai phải
không?»
Giôsê cười khúc
khích: «Tôi linh cảm có người đến chơi
nên dọn sẵn thêm một ít».
«Anh tử tế quá», Sang ngơ ngác nói, vừa
ăn bát cháo. «Anh không kiểu cách hay
phách lối nên ai cũng tò mò muốn biết về anh. Nếu tôi đem vài người bạn đến
chơi, anh có phiền không? Anh sẽ thích họ vì họ thật thà lắm. Họ có họ hàng với
hết mọi người trong phố. Nếu họ thích anh thì anh ngon lành rồi. Như thế được
không?»
«Tôi thích được vậy lắm», Giôsê mĩm cười
biết ơn. Giôsê cầm lấy miếng bánh mì trong khi Sang chăm chú nhìn. Chàng bẻ đôi
miếng bánh và đưa cho Sang một nửa. Người phát thư rất lấy làm ngạc nhiên. Thật
là bất ngờ. Một người chưa quen biết lại mời khách ăn miếng bánh của mình như
là bạn lâu năm. Sang cảm thấy ngượng ngùng trước cử chỉ thân mật của Giôsê, anh
cầm lấy miếng bánh và thốt lên: «Cám ơn
Giôsê», như thể Giôsê cho anh một ngân phiếu trăm đô-la.
«Thích làm nghề phát thư không, Sang?», Giôsê
hỏi.
«Thường thì thích. Tiền nong tốt, nhưng cấp
trên thật là khốn nạn, họ không để mình yên».
«Nhưng anh làm mọi người hài lòng là tốt rồi,
còn hơn nhiều việc khác.»
«Này Giôsê, ai trong phố cũng thắc mắc muốn
biết anh làm gì. Anh có việc làm không?».
«Có chứ. Nếu không có việc thì làm sao tôi sống
được».
«Anh làm việc gì?» Sang hỏi.
«Tôi đóng đồ cho người ta, sửa chữa đồ gỗ như
ghế gẫy và các đồ dùng trong nhà. Thỉnh thoảng tôi đẽo những chim nho nhỏ cho
trẻ con. Chúng thích đồ đơn sơ».
«Anh lấy nhiều tiền không?», Sang hỏi thẳng.
Giôsê mỉm cười vì
Sang quá đơn sơ. «Không nhiều, chỉ đủ để
mua thức ăn và trả các chi phiếu».
«Có lẽ tôi sẽ nhờ anh làm ít việc cho tôi. Xưởng
của anh ở đâu?»
«Trong phòng nhỏ sau nhà. Tôi làm mọi cái bằng
tay nên không cần nhiều chỗ lắm».
Giôsê đứng lên và hỏi
Sang muốn xem phòng làm việc của mình không? Dĩ nhiên là Sang muốn lắm. Thật là
một tin sốt dẻo để kể lại cho bạn bè.
Cái phòng làm việc rất
đơn sơ với đồ nghề treo gọn gàng trên đinh đóng vào vách. Mấy cái đục treo thứ
tự từ lớn đến nhỏ. Cuối phòng có một bàn đặt ngay dưới cửa sổ lớn nhìn ra cánh
đồng. Mặt trời chiếu qua cửa sổ đủ sáng để làm việc. Trên bàn để vài ba vật làm
gần xong; có một cái giống như bánh xe gỗ làm đồ chơi cho trẻ con, còn cái kia
là một đồng hồ cổ. Cạnh đó là một cái búa, một cái đục và cái cưa nhỏ. Không bộ
đồ nghề nào tối tân cả, tuy nhiên chúng rất chính xác và dễ dùng. Sang cũng cảm
thấy như vậy. Anh rất thán phục vì đồ nghề đơn sơ hơn là hàng hoá Giôsê làm. Sang
không thông thạo về nghệ thuật lắm, nhưng anh thành thật thán phục và thâu thập
nhiều điều để kể lại cho bạn bè. Anh nôn nóng từ giã Giôsê, không những vì đã đạt
được mục đích, nhưng cũng vì sợ người ta phàn nàn nếu anh giao thư trễ.
Giôsê cảm thấy anh
ta sốt ruột nên bước ra trước. Sang bước theo sau.
«Bữa cơm trưa ngon lắm», Sang vừa nói vừa
bắt tay Giôsê, cám ơn chàng đã tiếp đãi anh tử tế, rồi anh băng qua bãi cỏ đi
ra xe díp. Khi anh bước lên xe thì Giôsê gọi với theo: «Sang, nếu có mấy gói lớn thì cứ để ở cổng, không sao đâu.»
Sang gãi đầu chưng hửng,
vì anh không nhớ có hỏi Giôsê phải để những gói lớn ở đâu không. Anh đến nhà
Giôsê cũng vì lý do ấy. Anh vẫy tay rồi leo lên xe díp lái đi. Giôsê nhìn theo
mĩm cười, rồi bước vào nhà.
Sang mong mau đến
quán Sanđê. Khi anh bước vào quán giao thư thì đúng giờ ăn trưa. Anh cũng dự định
như thế. Cả bọn đang ở đó: Mô, ông Dô, bà Trinh, anh em Basinh và Phát Bazum mập
lùn gân guốc với tiếng nói oang oang nghe tận cuối phố. Hơm An-Ti với vài người
nữa cũng ở đó. Họ là một nhóm khét tiếng nhưng vui vẻ, chất phác và rất trung
thành với nhau.
Sang bước vào quán, anh
đứng chật cả cửa vì người anh to béo. Mặt anh đỏ lên như thường lệ, một vài
chòm tóc bạc phủ xuống trán đỏ của anh. Hai bàn chân anh to lớn cách lạ thường,
chúng bành ra hai bên khi anh đứng thẳng. Sang thích làm mọi người ngạc nhiên, anh
biết họ đang chờ tin sốt dẻo. Họ cũng biết anh ở nhà Giôsê đến, vì Phát thấy xe
díp của anh đậu bên ngoài. Xem mặt anh cũng biết anh đang nóng ruột muốn kể lại
chuyến đi vừa rồi. Vì không ai mở lối trước nên anh phải hỏi:
«Bữa nay có gì ăn không?»
«Không, ông Dô đáp, ai cũng mỏi mệt vì tiệc
tùng cuối tuần».
«Có nghe Phát trúng cặp cá ngựa không?», Hơm
ngắt lời.
«Không,» Sang đáp, «ăn được bao nhiêu?».
«Một trăm năm mươi đô-la», Hơm trả lời.
«Ngon lành quá, đãi chầu cơm trưa đi», Sang
hỏi, mắt nhìn Phát.
«Thứ ba lại đây, nhớ tới nhé», Phát giả vờ
tốt bụng mời.
Ai cũng biết thứ ba
là ngày nghỉ lễ và quán đóng cửa. Cuối cùng bà Trinh không cầm lòng được nữa
nên mở lối cho Sang: «Muốn ăn trưa thứ gì,
Sang?»
«Tôi ăn rồi, Sang trả lời ngay. Cái anh chàng
Giôsê có mời tôi ăn trưa với anh ta. Tôi thích lắm. Hãy đến xem nhà anh ta, hay
lắm».
Vì tọc mạch nên mọi
người tới tấp hỏi Sang. Bà Trinh hỏi về đồ trang trí trong nhà. Mô hỏi về phòng
làm việc. Hơm hỏi họ ăn trưa thứ gì. Sang kể lại phanh phách, nghe như hai người
là bạn thân lâu năm. Anh cũng cho biết Giôsê mời mọi người ghé lại chơi lúc nào
cũng được. Anh cam đoan rằng Giôsê là một người tử tế và cho nhập bọn được lắm.
Những tiết lộ trên
làm cho Sang trở thành người hùng trong những ngày sau đó. Anh đã mào đầu câu
chuyện với Giôsê, và giờ đây mọi người có thể đến chơi và làm quen với chàng.
Comments
Post a Comment