Không phải «chuyện đời xưa», mà là chuyện của chính chúng ta
Không
phải «chuyện đời xưa», mà là chuyện
của chính chúng ta
Chúa nhật Lễ
Lá đưa chúng ta vào Tuần Thương Khó. Một tuần lễ mà bao biến cố trọng đại trong
cuộc đời Chúa Kitô được tái hiện qua phụng vụ, và truyền thống của mỗi giáo xứ
đã khắc ghi vào lòng mọi tín hữu những dấu ấn khó phai mờ. Nhưng phải chăng
chúng ta lại vào trong Tuần Thánh với tâm trạng của những người «vờ» buồn rầu trong bảy ngày của tuần lễ
linh thiêng này, để rồi cũng «vờ» vui
trong Đêm Vọng Phục Sinh, mà mọi sự thì đã «biết rồi, nói mãi, khổ lắm!»
Nếu như thế
thì chúng ta lại đánh mất một dịp để cùng với Giáo Hội trở về với Niềm Vui sâu
xa và đích thực của Lời gieo Tin Mừng.
Lời Chúa là
Lời Hằng Sống. Nghĩa là Ngài vẫn sống trong ngày hôm nay, ở nơi này. Những bài
đọc Thương Khó ta nghe lại những ngày sắp tới không phải là một «chuyện đời xưa», mà là một sự kiện thời
sự.
Thuở xưa, Vua Đavid
đã ngoại tình với Bethsabê, và để bịt miệng thế gian, ông đã tìm cách để giết
Uria, chồng Bethsabê, rồi đưa bà về sống với mình trong danh chính ngôn thuận.
Khi xã hội chấp nhận việc làm sai trái của mình, thì ý thức tội lỗi cũng mờ đi.
Đavid yên hàn ca ngợi Chúa với một lương tâm bình thản. Thế rồi một người đến
kể cho ông nghe một «chuyện cổ tích».
Người đó là tiên tri Nathan, và ông kể chuyện cổ tích với nội dung như sau: «Một người chủ giàu có hằng trăm con
chiên, nhưng khi khách đến thì không giết con nào của mình để đãi khách, mà lại
giết con chiên duy của một người nghèo, một người xem con chiên là lẽ sống duy
nhất của mình.» Nghe như thế, Đavid nổi trận lôi đình
và đòi phạt tội ông phú hộ kia. Lúc bấy giờ Nathan nói rõ: «Người ấy chính là ông đấy!»
(Sm 12:9). Chuyện cổ tích không còn là cổ tích nữa, mà là chuyện thật của Đavid.
Ông xé áo, rắc tro, và khóc lóc ăn năn.
Những nghi lễ
trong Tuần Thánh, với những bài đọc Thương Khó cảm động kia vẫn không phá vỡ
được sự yên hàn giả tạo trong mỗi chúng ta, cho đến khi chúng ta biết rằng đấy
không phải là «chuyện đời xưa», mà là
chuyện của chính mình.
Chúa Giêsu đã
bị bắt bớ, lăng nhục, đánh đập, chết treo hai ngàn năm trước, thì ngày nay Ngài
vẫn còn bị bắt bớ, lăng nhục, đánh đập, chết treo trong những người bị bỏ rơi
về vật chất hay tinh thần trên khắp thế giới này, và ngay bên cạnh chúng ta.
«Người đó chính là ông!» Giuđa phản Thầy
mình, người đó không ai khác, chính là bạn và tôi! Philatô làm ngơ để người ta
giết người vô tội, người đó chính là bạn và tôi! Phêrô chối thầy mình ba lần
liên tiếp, người đó chính là bạn và tôi! Người la ó trong sân Philatô: «Hãy giết nó đi», người đó chính là bạn
và tôi! Có thấy như thế thì chúng ta mới hiểu vì sao Chúa vẫn còn bị bắt bớ,
lăng nhục, đánh đập, bị bỏ rơi và chết đau thương trên thập giá khắp nơi trên
trần gian này ngày hôm nay.
Trong ý thức
đó, người Kitô hữu sẽ cùng theo Chúa Kitô để sống lại cái nghịch lý của Mùa
Thương Khó năm nay, với những bài suy tư và câu chuyện kể lạ thường về cuộc khổ
nạn kéo dài của Chúa Giêsu, một cuộc khổ nạn đi từ biến cố rung chuyển từng
trời đêm Giáng Sinh cho đến ngày Phục Sinh huy hoàng sau lễ Vượt Qua.
Maranatha
Comments
Post a Comment