Suy tư về sự đa dạng phổ quát trong vũ trụ vạn vật
Suy tư về
sự đa dạng phổ quát
trong vũ trụ vạn vật
1. Ba Ngôi khác biệt nhau, nhưng hiệp nhất
thành một Thiên Chúa duy nhất
Một trong những đặc điểm khiến Kitô giáo khác với
những tôn giáo hữu thần khác, đó là quan niệm Thiên Chúa có ba ngôi. Trong khi
Hồi giáo chẳng hạn, quan niệm Thiên Chúa chỉ có một ngôi duy nhất. Ba ngôi
Thiên Chúa tuy không giống nhau, nhưng hoàn toàn bằng nhau. Nói cách khác, giữa
Ba Ngôi, có sự khác biệt và đa dạng, nhưng lại có sự bình đẳng tuyệt đối. Thật
vậy, trong Ba Ngôi, mỗi Ngôi có một đặc tính riêng, một nhiệm vụ riêng phù hợp
với bản chất riêng của mình. Ngôi Nhất là Cha: là Đấng Sáng Tạo, tạo dựng nên
vũ trụ muôn loài. Ngôi Hai là Con: là Lời, là phát ngôn viên của Chúa Cha, cũng
là Đấng Cứu Chuộc vũ trụ. Ngôi Ba là Thánh Thần: là tình yêu giữa Ngôi Cha và
Ngôi Con, cũng là Đấng thánh hóa, đổi mới muôn loài.
Tuy khác biệt và đa dạng, nhưng Ba Ngôi luôn yêu
thương nhau, hợp tác với nhau, và hiệp nhất với nhau thành một Thiên Chúa duy
nhất, chứ không phải là ba Thiên Chúa khác nhau. Vì thế, Ba Ngôi chính là một
mẫu gương tuyệt vời cho nhân loại về sự «hiệp nhất trong đa dạng».
2. Ba Ngôi khác biệt và đa dạng đã tạo dựng
một vũ trụ cũng đầy khác biệt và đa dạng
Do khác biệt và đa dạng từ bản tính, Ba Ngôi cũng tạo
dựng nên một vũ trụ mang đầy dấu ấn bản tính của mình là đa dạng và khác
biệt. Thật vậy, vũ trụ có hàng tỷ tỷ tinh tú, khác nhau đủ kiểu: về tính chất,
hình dạng, về cấu tạo, độ lớn… Vạn vật, chỉ riêng trên trái đất ta đang sống,
đã có hàng tỷ loài khác nhau. Riêng loài người – là một trong muôn loài của vũ
trụ – cũng có nhiều chủng tộc, mầu da, ngôn ngữ, văn hóa, tôn giáo, quốc gia…
khác nhau. Ngay trong cùng một chủng tộc, một tôn giáo hay một gia đình, con
người cũng khác biệt nhau: «bá nhân bá tính». Nhân loại trên trái đất hàng mấy tỉ người, nhưng khuôn mặt và vân tay không ai hoàn toàn giống ai. Thiên Chúa muốn duy trì sự
khác biệt và đa dạng ấy, vì nó làm cho vũ trụ luôn phong phú, muôn màu muôn vẻ.
Ta thử tưởng tượng theo chiều ngược lại xem: nếu các
loại hoa trên thế giới được thống nhất để chỉ thành một loại hoa duy nhất, theo
mẫu một loại hoa đẹp nhất, diễm lệ nhất hiện nay, thì thế giới sẽ đẹp hơn,
phong phú hơn, hay sẽ đơn điệu và buồn thảm hơn? Nếu các loại khác như cây cối, động vật trên thế giới
cũng đều được thống nhất tương tự như thế, thì thế giới sẽ ra sao? tốt hơn hay
dở hơn? Xét thế để ta biết đường lối của Thiên Chúa thế nào: thích khác biệt
hay thích đồng dạng? Ta phải suy nghĩ và sống theo hướng nào mới phù hợp với
đường lối Ngài?
Hay thân thể con người, nếu gồm toàn những chi thể hay
tế bào giống nhau mà không có sự khác biệt, thì nó sẽ ra sao? Nó chỉ còn là một
cục thịt bất động, vô dụng.
3.
Khác biệt là để bổ túc lẫn nhau
Sách Sáng Thế viết: «Thiên Chúa sáng tạo con người
theo hình ảnh Thiên Chúa, Thiên Chúa sáng tạo con người có nam có nữ» (St
1,27). Câu này có cấu tạo về lý luận tương tự như: «Ông A sinh ra một đứa
con giống hệt ông, nó là hình ảnh của ông, nó rất trắng trẻo và đẹp trai».
Đọc câu này, ai cũng có thể kết luận: như vậy là ông A cũng «rất trắng trẻo
và đẹp trai», mặc dù câu trên không trực tiếp nói ông A như thế.
Cũng vậy, cứ theo ngữ cảnh của câu Kinh Thánh trên,
nếu hình ảnh của Thiên Chúa là con người mà có nam có nữ, thì ắt hẳn Thiên Chúa
cũng có nam có nữ, mặc dù Kinh Thánh không trực tiếp nói như thế. Vì hình ảnh
của Ngài – là con người – được Kinh Thánh mô tả thế nào thì chính Ngài ắt hẳn
cũng tương tự như vậy. Người và ảnh ắt phải giống nhau, nếu không thì ảnh không
còn là ảnh nữa.
Một số nhà thần học có khuynh hướng cho rằng Ngôi Ba
Thánh Thần có nhiều nữ tính, nên có thể Ngài là nữ. Đây chỉ là một tư tưởng
thần học trong Giáo Hội chưa được khai thác và bàn luận nhiều: tuy chưa được
Giáo Hội xác nhận, nhưng không phải là kém hợp lý.
Không chỉ con người mới có nam có nữ, các loài động
vật khác cũng có đực có cái, có trống có mái, v.v… Ngay cả vật chất cũng được
phân thành âm dương: nguyên tử có âm điện tử và dương điện tử, các hợp chất
chẳng hạn như muối ăn (NaCl) cũng được cấu tạo bởi phần dương Na+ và phần âm
Cl–.
Trong vũ trụ và đời sống con người, âm dương, nam nữ…
tuy khác biệt nhau, mâu thuẫn nhau, nhưng không phải là để tranh đấu hơn thua với nhau, mà để cả hai cùng bổ túc cho nhau hầu cùng tồn tại và phát triển.
Trong gia đình, vợ chồng khác biệt nhau không phải để xung đột nhau, để người mạnh
ép người yếu phải nên giống mình, mà để bổ túc cho nhau, để cần lẫn nhau, nhờ
đó mà yêu thương nhau, hiệp nhất với nhau nên một. Sự khác biệt và đa dạng
trong thế giới và nhân loại quả là cần thiết và ích lợi tương tự như vậy.
Thiên Chúa muốn người ta hợp tác
với nhau, yêu thương nhau, chấp nhận sự khác biệt của nhau, hơn cả sự
hoàn hảo cá nhân của họ. Chính vì thế, Ngài đã không
dựng nên những con người hoàn hảo để có khả năng tự độc lập không cần
lẫn nhau. Mà Ngài đã dựng nên những con người không
hoàn hảo đúng như câu «nhân bất
thập toàn», người được mặt này thì lại mất mặt kia, kẻ được mặt kia thì lại
mất mặt này, để con người cần lẫn nhau, nương nhau mà tồn tại,
hầu nhờ đó họ cộng tác với nhau, yêu thương nhau. Cũng như người
nam và người nữ nhờ khác nhau, nhờ không hoàn hảo (người được mặt này kẻ được mặt
kia), mà họ yêu thương và kết hợp với nhau thành vợ chồng.
4.
Chiều hướng phản tự nhiên của con người
Nhưng con người – một khi nắm quyền hành trong tay –
thường bị cám dỗ lạm dụng quyền lực của mình để thống nhất tất cả theo khuôn mẫu của mình, khuôn mẫu
mà mình cho là hay là đẹp nhất. Họ muốn «kéo cẳng vịt ra cho dài, thu cẳng
cò lại cho ngắn», để biến tất cả thành đồng dạng. Vì thế, họ gây nên bao
đau khổ cho con người. Đó là khuynh hướng chung của những chế độ độc tài, của
những tôn giáo cuồng tín…
Hiện nay, nhiều nhà thần học Á châu nhận ra rằng ngay
cả tình trạng đa tôn giáo trên thế giới cũng có thể là chính ý muốn của Thiên
Chúa. Nếu Thiên Chúa chỉ muốn Kitô giáo là tôn giáo duy nhất trên thế giới, ắt
hẳn Ngài đã để Đức Giêsu sinh ra trước các giáo chủ của những tôn giáo khác,
hầu tranh thủ truyền đạo Kitô giáo trước những tôn giáo ấy. Vì nếu người ta đã
tin và hiểu rõ sự hợp lý của một tôn giáo nào rồi, thì rất khó và rất ít khi họ
theo một tôn giáo khác.
Nhưng Thiên Chúa đã không làm thế, mà để Đức Giêsu
xuống thế sau các vị giáo chủ khác cả hàng mấy trăm năm. Nhiều nhà thần học cũng
nhận ra rằng suốt mấy thập niên qua, dân số của Kitô giáo (gồm Công giáo, Tin
Lành, Chính Thống…) trên thế giới ngừng ở tỷ lệ 1/3 và tỷ lệ ấy khó có thể tăng
lên. Nhiều nhà tư tưởng cũng nhận ra rằng con người càng cố thống nhất mọi
người, cố ép mọi người đi theo chiều hướng phe phái mình, thì càng tạo nên chia
rẽ, và càng gây nên đau khổ, tai họa cho con người.
Nói chung, con người cứ muốn thống nhất mọi sự, muốn
mọi sự trở nên đồng dạng giống như mình, như tập thể hay bè phái của mình, và
sẵn sàng cưỡng ép mọi người theo mục đích ấy. Điều này rõ ràng ngược lại tự
nhiên và phản lại đường lối của Thiên Chúa.
5. Sự khác biệt trong cách nhìn, cách nhận định
của con người
Thiên Chúa đã tạo dựng nên muôn loài vạn vật đa hình đa dạng, và vật nào cũng đều đa diện, nhiều mặt chứ chẳng vật nào duy nhất một mặt cả. Vì thế, vật nào cũng đều có thể có nhiều cách nhìn khác nhau, do nhiều người khác nhau nhìn từ nhiều vị trí khác nhau. Cùng một vấn đề, nhưng người nhìn thấy thế này, kẻ nhìn thế khác: một bác sĩ khó có thể có cùng một cách nhìn với một kỹ sư, và lại càng khác xa cách nhìn của một bác nông dân. Chẳng ai dám kết luận là cách nhìn này đúng, cách nhìn kia sai, mà chỉ có thể kết luận rằng chúng khác nhau, thậm chí mâu thuẫn nhau.
Thiên Chúa vẫn luôn luôn thích có sự đa dạng trong vũ trụ, chắc hẳn Ngài không thích trên thế giới này chỉ tồn tại một cách nhìn duy nhất về Ngài, một cách thờ phượng duy nhất dành cho Ngài theo kiểu một tôn giáo nào đó, vì như thế, thế giới sẽ trở nên đơn điệu, buồn tẻ. Chính vì thế, Ngài đã cho lập nên nhiều tôn giáo, nhiều ý thức hệ khác nhau, không phải để nhân loại chia rẽ nhau, mâu thuẫn nhau, mà để bổ túc cho nhau giữa những cách nhìn không toàn diện về Ngài. Do đó, để có thể sống hài hòa với nhau, yêu thương nhau, con người phải tập chấp nhận sự khác biệt của nhau, đồng thời tập thích ứng với sự khác biệt ấy.
5.
Hiệp nhất khác với thống nhất
Thiên Chúa của chúng ta có Ba Ngôi. Ba ngôi tuy khác
biệt nhau, nhưng lại hiệp nhất thành một Thiên Chúa duy nhất. Sự hiệp nhất này
rõ ràng không đòi hỏi phải hy sinh sự khác biệt giữa Ba Ngôi. Trái lại, chính
vì tuyệt đối tôn trọng sự khác biệt và bình đẳng của nhau mà Ba Ngôi có thể
hoàn toàn hiệp nhất với nhau nên một. Sự hiệp nhất trong đa dạng này khác hẳn
với sự thống nhất trong đồng dạng mà con người thường hay theo đuổi.
Hiệp nhất [劦一] (trong
đó, chữ «hiệp» [劦] giả thiết
có nhiều phần tử khác biệt nhau) là tập hợp những con người hay tập thể khác
nhau, có chủ trương khác nhau, thành một tập thể lớn có một đường hướng chung,
nhưng vẫn tôn trọng và duy trì sự khác biệt giữa nhau. Còn thống nhất là dẹp bỏ
tất cả những khác biệt để trở nên một khối đồng nhất, đồng dạng. Như vậy, hiệp
nhất trong đa dạng thì tôn trọng tính tự nhiên, phù hợp với ý muốn và bản
tính của Thiên Chúa, nên dễ thực hiện và tạo được sự hòa hợp. Còn thống nhất
trong đồng dạng thì phản lại tự nhiên, phản lại ý muốn và bản tính của Thiên
Chúa, nên thường có tính áp đặt, tạo chống đối, gây chia rẽ, và làm cho nhiều người
đau khổ.
4.
Hãy bắt chước Ba Ngôi Thiên Chúa của chúng ta
Khi suy niệm mầu nhiệm Ba Ngôi Thiên Chúa, chúng ta
nên chiêm ngắm sự khác biệt, đa dạng và sự hoà hợp giữa những khác biệt ấy của
Ba Ngôi. Ba Ngôi tuy khác biệt nhau, nhưng lại chấp nhận nhau, cần lẫn
nhau, hợp tác với nhau, yêu thương nhau, sống chung hòa bình với nhau.
Ba Ngôi không bao giờ muốn tiêu diệt nhau để chỉ còn một Ngôi tồn tại. Ba Ngôi
đều bằng nhau, tôn trọng nhau, tôn trọng cả sự bình đẳng giữa nhau, không Ngôi
nào muốn vượt trội hơn để thống trị Hai Ngôi kia.
Mọi người, mọi gia đình, mọi tập thể, mọi tôn giáo, cần bắt chước Ba Ngôi trong những khía cạnh ấy. Đừng ai mong mình vượt trội hơn những người khác, muốn thống trị những người khác, muốn chiếm địa vị độc tôn, độc quyền. Ba Ngôi của chúng ta là một Ba Ngôi hợp nhất, nhưng hợp nhất ở đây là thứ hợp nhất trong đa dạng, chứ không phải hợp nhất trong đồng nhất. Mọi tập thể, mọi gia đình, mọi tôn giáo, cần phải chống lại cơn cám dỗ muốn hợp nhất bằng cách làm mọi sự thành đồng nhất: muốn mọi người chỉ còn một cách nhìn, một cách suy nghĩ duy nhất là cách của mình. Trái lại, cần phải tôn trọng sự khác biệt và bình đẳng, thì nhân loại mới có nhiều khả năng yêu thương nhau, và sống chung hòa bình với nhau được.
Mọi chia rẽ, chiến tranh trong gia đình, trong tập thể đều phát xuất từ ý của một người nào đó muốn áp đặt ý của mình lên người khác, muốn thống trị, muốn trổi vượt, muốn độc tôn. Và cái ý ngông nghênh ấy cuối cùng chỉ là những hình thức thể hiện tính kiêu ngạo, ích kỷ, muốn tự đề cao mình.
Comments
Post a Comment