Tại sao người chống ác, chống bất công lại bị kết án là làm chính trị?
Tại
sao người chống ác, chống bất công
lại bị kết án là làm chính trị?
Một vụ scandal được giả
định xảy ra như sau. Anh A và cô B là hai anh em
ruột. Hai người đang cãi nhau vì cô C bị anh D hãm hiếp.
● Cô C, người bị hãm hiếp, là em họ của hai anh em A và B,
● Còn anh D, kẻ hãm hiếp, là bạn bè của cả hai A và B.
Cô B thấy tội nghiệp cô C em họ mình bị anh D hại cả cuộc đời nên lên án
anh D rất nặng.
Thấy thế anh A phản đối và trách móc cô B, em ruột mình: «Anh D là bạn của cả hai anh mình, tại sao em
lại lên án anh D như thế? Em không có chút tình nghĩa bạn bè nào với anh D sao?
Tại sao em lại lên án bạn bè? Tình nghĩa bạn bè của em sao nhạt nhẽo thế?»
Cô B đáp lại: «Sao một người có trình
độ cao như anh mà không phân biệt được em lên án anh D vì anh ta là bạn hay vì anh
ta làm điều ác sao? Đâu phải vì anh ta là bạn mình mà em lên án, chính vì anh
ta làm ác, hại đời của cô C, em họ của chúng ta, em mới lên án. Tại sao anh
không hề nghĩ đến sự thiệt hại nặng nề
của cô C do anh D gây nên, mà chỉ nghĩ tới anh D bị thiệt hại vì mất mặt do em lên án? Ai thiệt hại nhiều hơn?
Anh mới là người coi tình bà con thân thuộc không ra gì, anh không hề nghĩ đến
sự đau khổ tận cùng của cô C mà chỉ nghĩ đến sự mất mặt của một người làm ác thôi.»
Câu chuyện trên hoàn toàn là giả tưởng chỉ dùng để minh hoạ một
tình trạng phi lý có thật đang xảy ra trong xã hội và trong cả các tôn giáo
tại Việt Nam. Nếu anh B trong câu chuyện minh hoạ trên là một kẻ vô học thì
chúng ta chẳng nên trách móc hay kết án anh ta làm gì. Ai lại chấp một người
kém hiểu biết, trừ khi anh ta lại lên mặt dạy đời thôi!
Nhưng nếu anh B là một người có học, chẳng hạn như có trình độ đại học, là
giáo sư đại học, lại dạy đạo đức và luận lý học mà lại suy nghĩ như vậy, thì
sao?
Đọc đến đây, xin độc giả thử trả lời câu hỏi trên đúng theo lương tri của
mình đi, rồi hãy đọc tiếp.
o0o
Hiện nay, tại Việt Nam, một số người thấy những cảnh rất đau lòng do tội ác
và bất công xảy ra trong xã hội, bèn lên tiếng về những cảnh đau lòng ấy và tố
cáo những kẻ gây nên những bất công ấy. Nếu những kẻ gây nên những tội ác,
những cảnh bất công tầy trời ấy là người dân, thì người lên tiếng tố cáo ấy có
thể sẽ được mọi người tuyên dương. Nhưng nếu những kẻ gây nên những tội ác dù
rất tày trời, những cảnh bất công dù lan tràn khắp nước lại chính là nhà cầm quyền
từ cấp thấp đến cấp cao nhất trong quốc gia, thì nhiều người lại kết
án họ nào là phản động, nào là làm chính trị, nào là âm mưu lật đổ chính quyền,
v.v... và v.v...
Nếu những người lãnh đạo quốc gia mà không hề gây tội ác, không hề gây bất
công, hoặc chỉ chủ trương làm điều thiện, điều tốt, thì nếu có ai chống họ, thì
tôi quả quyết rằng người chống ấy hoàn toàn sai, và chắc chắn tôi sẽ chống lại
người ấy, đồng thời bênh vực những người lãnh đạo tốt lành ấy. Nếu tôi có bênh
vực, khen họ, thì không phải là vì họ là đảng này hay đảng nọ, mà chính vì họ
làm điều tốt mà lại bị kẻ này kẻ kia chống họ.
Nhưng nếu những kẻ đang lãnh đạo quốc gia đã gây nên biết bao tội ác, tạo
nên tình trạng bất công tràn lan trong xã hội, thì ai cho rằng chống lại họ là điều
xấu, hoặc cho rằng không nên chống họ, tôi bảo đảm rằng người kết luận như vậy không
phải là người tốt, hoặc là người không biết suy nghĩ. Nếu người ấy là một người
Công giáo hay là một giáo sĩ Công giáo, tôi chắc chắn 100% rằng, hoặc người ấy
không biết đến Giáo huấn của Giáo Hội về Xã hội, hoặc người ấy biết mà không
thèm tuân theo Giáo huấn ấy.
Có lẽ tôi không cần phải chứng minh rằng giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay,
tức Đảng CSVN, thường xuyên gây tội ác, gây bất công, vì điều ấy đã quá hiển
nhiên. Đã có hàng trăm, hàng ngàn người chứng minh điều đó tốt hơn tôi.
Tôi chỉ lấy làm lạ rằng có những người hễ thấy ai chống ác do nhà cầm quyền
Cộng sản gây nên, liền chụp mũ người ấy là làm chính trị, là làm điều xấu, là không
được phép làm.
«Chống
ác, chống bất công xã hội» và «làm chính trị» là hai hạn từ có ý
nghĩa hoàn toàn khác nhau. Người vì thấy điều ác, điều bất công mà chống, chỉ
vì đó là điều ác, chỉ vì đó là bất công, thì dù kẻ gây ác hay bất công có là
đảng cầm quyền hay không, thì việc quy kết người ấy là làm chính trị, là sai,
là điều xấu, chắc chắn không hợp lý. Chỉ những người không biết lý luận, hoặc
chủ trương chụp mũ vì ác ý, mới quy kết như vậy.
Khi kẻ cầm quyền làm ác, gây bất công, mà ta chẳng những không kết án họ,
lại kết án chính người dám chống ác là kẻ xấu, là làm chính trị, thì chắc chắn
ta không phải là người thiện, người tốt đâu!
Nếu ta là người tốt, người thiện, đáng lẽ ta cũng phải chống lại điều ác,
điều bất công như người ấy.
Nếu ta không có đủ can đảm để chống lại điều ác như người ấy, thì lẽ ra ta phải
bênh vực hay ủng hộ người dám chống lại sự ác và bất công ấy.
Và ngay cả việc bênh vực hay ủng hộ người ấy mà ta cũng không dám làm, thì
ít ra ta cũng không nên hùa theo kẻ làm ác mà kết án người ấy.
Quả thật, tôi rất thất vọng khi thấy trong xã hội, những kẻ đúng ra có
nghĩa vụ cao nhất phải lên tiếng chống lại tội ác, chống lại bất công,
đã không chống thì thôi, điều này cũng thông cảm được thôi! Nhưng hùa theo kẻ gây tội ác để kết án người đã dám
chống ác, chống bất công thay cho mình, thì quả thật là điều rất khó thông cảm!
Nếu ai cảm thấy tôi đang kết án chính họ, thì xin hãy tự hỏi: Tác giả bài này chỉ nêu lên những phi lý, những sai trái chứ có kết án ai đâu, tại sao mình lại cảm thấy tác giả muốn kết án mình? Phải chăng vì «có tật thì giật
mình»?
Comments
Post a Comment