Chó câm
Trong Sách “Muối Cho Đời” của Đức Benedict 16, do Phạm Hồng-Lam và Ts. Trần Hoành dịch, Phong trào Giáo dân Việt Nam Hải ngoại xuất bản tại Hoa Kỳ, tháng 1-2006, trang 85 có đoạn:
Ngày nay người ta nói nhiều về vai-trò ngôn-sứ của Giáo-hội. Từ-ngữ đó đôi lúc bị lạm-dụng. Nhưng đúng là Giáo-hội không bao giờ được phép chạy theo thời. GIÁO-HỘI PHẢI NÓI LÊN CÁI XẤU VÀ CÁI NGUY CỦA THỜI-ĐẠI; PHẢI NHẮC-NHỞ LƯƠNG-TÂM NHỮNG KẺ CÓ QUYỀN, CẢ NHỮNG NGƯỜI TRÍ-THỨC, VÀ CẢ NHỮNG KẺ THỜ-Ơ HẸP-HÒI TRƯỚC NHỮNG NỖI THỐNG-KHỔ CỦA THỜI-ĐẠI. Là giám-mục, tôi thấy có nhiệm-vụ phải làm chuyện đó. Lại nữa tình-trạng suy-đồi quá hiển-nhiên: Đức tin mệt-mỏi, ơn-gọi tu-trì sút-giảm, luân-lí đạo-đức xuống cấp ngay cả trong giới giáo-sĩ, tình-trạng bạo-lực càng ngày càng tăng v.v. LỜI CHÚA TRONG KINH-THÁNH VÀ NHỮNG LỜI CỦA CÁC GIÁO-PHỤ NHƯ VANG LÊN TRONG ĐẦU TÔI, KẾT ÁN NẶNG-NỀ NHỮNG MỤC-TỬ NÀO LÀM CHÓ CÂM ĐỂ TRÁNH BỊ PHIỀN-TOÁI VÀ VÌ THẾ ĐỂ CHO NỌC ĐỘC LAN-TRÀN. Im-lặng không phải là bổn-phận hàng đầu của người công-dân và riêng tôi, tôi kinh-sợ cảnh một giám-mục chỉ biết an-phận, chỉ lo làm sao để tránh phiền-phức và lấp-liếm xung-đột.
Comments
Post a Comment